Một vệt trăng non, vẽ khuôn đêm già cỗi
em đâu vò lòng mình
mà rối đến mông lung
một chén men cay, bao nhiêu chung riêng đều chuốc
em chuốc lòng mình say điên.
Anh nói xem lòng đêm không trăng sẽ sáng
phù du bay qua mắt vướng nỗi gì
em vung tay vẽ cung thương liêu xiêu như bóng đỗ
lại dỗ lòng mình say điên.
Mạt mạt ưu tư như hơi sương bay qua đêm lạnh
tan ra còn lại vệt gì?
câu cười xã giao có cần bồi đuôi mắt liếc
lòng say điên còn tiếc nỗi gì?
Một giọt sương khuya, tan ra trong nắng sớm
nợ lòng mình
đâu biết lúc nào vay?
một giấc Trang Chu đâu biết lòng mặn nhạt
trăng say điên dối gạt đêm này.
– Hải Điểu –