(Nhân sự việc phụ huynh bắt cô giáo quỳ ở Long An)

Nghề của mình buồn quá phải không em
Mang thanh xuân ươm mầm cây đạo đức
Đạo và đời có lẽ nào đối nghịch
Đạo suy rồi liệu đời có hưng không?

Nghề của mình buồn quá phải không em
Trẻ ê a, nghịch đùa đâu dám chấp
Cứ quặn lòng theo từng lời trách phạt
Góc giảng đường cùng giấu nước mắt rơi…

Nghề của mình buồn lắm phải không em
Trang giáo án dành tinh tươm mộng ước
Trao yêu thương vang theo từng lời giảng
Dạy trẻ lớn rồi, trẻ quở phạt chúng ta.

Nghề của mình buồn lắm phải không em
Anh nhớ quá cụ đồ xưa tóc bạc
Cũng gieo đời qua từng trang giấy hát
Nhưng chuyện cũ rồi… chuyện cổ tích nước ta!

Sông Đốc, 10/03/2018