Mười mấy năm chưa về thăm quê mẹ
Chiều tha hương tin dữ xót xa lòng
Mái tóc râm chắc giờ nhiều sợi bạc
Khi triều dâng cuồn cuộn trắng mênh mông.
Nhà xiêu dột lút chìm trong mưa lũ
Hàng dừa xanh sóng gió dập tơi bời
Cò xạc cánh biết tìm đâu trú ngụ
Mẹ và em, thuyền nhỏ bập bềnh trôi…
Giọng khàn đục gọi cha hời, chìm lấp
Nước mắt đầm qua bữa cháo, ngày rau
Thương hạt lúa vùi bùn ai gặt đập
Má thôi hồng em đã mấy xanh xao.
Để con hiểu ngọt bùi trong cay đắng
Dáng mẹ lưng còng, giọt mặn đời cha
Cao tốc bay cao đừng quên tấm mẵn
Sống xênh xang chớ phụ bạc quê nhà!
Thân phiêu lãng quăng mình vào gió bụi
Vòng áo cơm trói chặt mộng văn chương
Vọng trời quê, run run niềm hối lỗi
Gởi mẹ già, em dại mấy dòng thương…
.
1/ 11/2016
NGUYỄN NGUYÊN PHƯỢNG