chắc mẹ buồn lắm phải không
trời tím bầm như nước mắt
những bàn chân của làng lún sâu vào bờ bãi
chưa kịp soi lại tuổi đời
chợt
bóng nước vỡ đôi
chắc mẹ buồn lắm phải không
cái màu tím rỉ màu như máu
cây dủ dẻ sau nhà vẫn lặng im không nói
nghe đâu
phía cuối làng lời tuyệt mệnh vừa trôi
mẹ đừng khóc nữa
mẹ ơi
trời đổ mưa và lòng con lửa đốt
ai lau được khoé buồn cho quê tôi sao để trắng trời tay với
rệu rã rồi
mấy đứa nhỏ
mồ côi
trước bầu trời tím
mẹ đứng nhìn bão nổi.