Tuổi chúng ta đi, quá nữa cuộc đời

Bao nhiêu bạn, đã trở thành bạn cũ?

Mà vẫn ồn ào, đằm thắm biển khơi

Cốc rượu trắng, tròn xoay thời hoa nụ

Khúc tráng ca xưa, chén vỡ tan tành

Gõ tiếp xuống mâm nào, ta cứ hát

Hò, xự, xang, nhịp rớt tận đầu gành

Nơi sóng bạc đầu, xô chiều đi lạc …

*

Quán trống huơ, tứ bề, trời gió lộng

Chiều chưa tàn, đêm chưa phải là đêm

Như một chiều đã xa, mùa biển động

Dáng em cong, trong tóc xoã vai mềm

*

Bao nhiêu năm rồi, ta giúp gì nhau?

Cùng một thuở, quay đằng sau, đằng trước

Soi bóng mình, sóng biển trở lòng đau

Nơi khát vọng ta chưa hề có được…

*

Cốc gảy chân, tua không thể nào dừng

Kệ các cô gái đằng kia: lúng liếng

Ngoài kia đời, mọi thứ cứ tưng tưng …

Thằng bỏ ngũ, giờ đi làm từ thiện

Đứa hầm than, ngồi cạnh đứa kiểm lâm

Còn nguyên thằng bạn chuyện gì cũng biết

Cả chuyện tương lai, qúa khứ lỗi lầm

Trừ nhiệm vụ được giao là không biết!

*

Dốc cốc rượu xuống, thương thằng đã mất

Cát uống âm thầm, giọt, giọt long lanh

Rác rến, nổi trôi trên đầu ngọn sóng

Hạt phù sa tan: Cửa biển, đầu gành…

*

Chếnh choáng rượu và ngập tràn ký ức

Bài học đầu tiên Đảng dạy chúng mình

Lời thề thứ chín: Trọn đời trung thực

Như đất trời, mỗi sớm lại bình minh

*

Tua rượu cuối cùng, ngữa nón tai bèo

Dốc túi: Giúp thằng bạn nghèo, vợ bệnh

Chưa, thì làm, sai – sữa, cần đâu lệnh

Bởi “Bạn chèo như con cá heo

Cá heo không bỏ bạn, bạn chèo không bỏ nhau” (*)

                                                         Lê Thanh Hùng