/

Mẹ gánh gồng tuổi mùa đi qua
Gánh nắng đổ về nơi có bấc
Gánh hạt mưa chan đồng tươm mật
Gánh khói chiều ảo diệu đời sông
Mẹ gánh tuổi bồng bột đi rong
Nước mắt chảy viền quanh triền dốc
Còn đâu xuân thì xưa ngà ngọc
Đổ về nơi  bảy sắc cầu vồng?
Một đời trĩu nặng gánh hồng nhan
Lỡ làng son phấn những đa mang
Làm sao vá được lòng thương tổn?
Mặn đắng này riêng mẹ quá giang!
Thôi thì vứt gánh giữa quan san
Quá khứ  như  con thuyền lầm lũi
Đừng  đem buồn chất vào hờn tủi
Thong dong đời có mẹ và con!
.