Lồng lộng trời xanh, nghiêng ngữa một góc nhìn
Người đàn bà trong chiều, ngồi cắn môi bật khóc
Bươn trãi dọc ngang suốt một đời, giờ một mình cô độc
Bật ti vi lên cho có tiếng người, mà day dứt hóng tin
*
Mùa xuân trôi êm, trong vườn bóng nắng vờn lay
Cánh hoa dại nở bừng, tiếng con chim gì thảng thốt
Sống lại một tuổi nào, mà tháng ngày thui chột
Với những nỗi niềm, quẩn rát đắng cay
*
Những nếp gấp cuộc đời hằn sâu dấu vết dùng dằng
Của một ngày xưa với bao điều có thể
Đã lưỡng lự dặm bồi, đắn đo quanh co như thế
Để nắng nhạt phai chiều xuân chảy loăng quăng
*
Sao lại bắt người giống như mình, để làm đúng ý của mình
Hãy thử là người khác, để hiểu vì sao họ đã làm như vậy
Luẩn quẩn chuyện muôn đời mây bay, nước chảy
Tất bật tháng ngày, những lao nhọc mưu sinh
*
Lấp lững, bên vườn hoa trái vẫn xanh tươi
Người đàn bà cuốn chiều xuân tan trong gió
Cánh cổng khép hờ và thương yêu còn để ngỏ …
Nước mắt đã lau khô, trong suốt một phận người