Phải em là nắng của trời?
Mà nung anh chín vườn đời bội thu
Trái này chưa cắn thiên thu
Chòm mây tím bẫy giăng mù đồi hoang.

Phải em là gió hiền ngoan?
Ru anh một giấc say mèm nhớ thương
Rượu con mắt ướt thiếu đường
Nếm nghe chát đắng môi hường của đêm

Phải em đụn cát phù điêu?
Tạo anh buổi sớm . Buổi chiều vỡ tan
Lòng nhặt khoan dưới trăng ngàn
Đừng bưng nguyệt thực nhập nhèm dối gian

Phải em là đá bazan?
Mà anh mê chạm lạ – quen tháng ngày
Buồn tình rót đến cạn chai
Vấp “câu lục” ngã lăn quay trước thềm!