Khét yêu quí!

Bức thư này cha viết cho con, nhưng trước tiên con hãy đọc nó với tâm thái nhẹ nhàng, đừng quan trọng quá hoặc cũng đừng nghiêm túc quá. Hãy như lời tâm sự của những người đàn ông, dù con là con gái.

Ngay lúc này đây con vẫn chưa tồn tại, quê mình mưa con ạ, những cơn mưa đầu mùa nặng hạt, ướt đẫm và nhập nhằng. Cha vẫn đang ở quê, vẫn chưa hết việc, mẹ con hằng ngày đang phải ngồi làm việc 8 tiếng nơi Sài Gòn phố thị xa xôi. Chỉ nghĩ đến đây thôi, cha cảm ơn mẹ con biết mấy. Thời cha và mẹ sống tự tìm cho nhau một chút nhẹ nhàng, hồ đồ và tất nhiên khao khát. Con sẽ ra đời, nhưng khi con biết hãy đọc lá thư này, về một câu chuyện cổ tích Khét ạ!

Thời của cha và mẹ không có cổ tích con ạ, những chuyện cổ tích con sẽ được học trong các sách vở khi đến trường, sẽ đến lúc thôi, nhưng hãy nhớ con đừng quá tin vào nó, cổ tích chỉ để ru ngủ chúng ta khi hồn người ngày càng bẩn chật.

Cha và mẹ từng là bạn học của nhau, học chung từ năm lớp 6 cơ, nhưng quê mùa lắm, còn nhớ ngày ấy cha lúc nào cũng gương mẫu, đi học quần luôn chuẩn mực của chàng trai nghiêm túc: Kéo tới vú! Mẹ con cũng chẳng kém, nhưng mà thôi, kí ức về mẹ con lúc ấy cha luôn mơ màng, không nhớ rõ, con hãy tự huyễn hoặc mình rằng: Mẹ đẹp nhất làng trong con nhé! (Không khéo cha con mình lại bị bỏ đói hôm nay).

Khét ạ! Khi gặp mẹ con cha là giáo viên, giáo trường làng, kệch cỡm trong tâm thức về nghĩa lý gieo trồng người. Mẹ con xa quê đã hơn 10 năm sống nơi phồn hoa đô hội nhưng vẫn gia giáo nết na. Từ mùng 01 tết, cha và mẹ gặp nhau trong buổi họp lớp, 3 hôm sau quyết định cưới nhau. Ông bà nội ngoại, chú bác, cô dì con ai cũng giật mình, chẳng tin, chẳng thể tin. Vâng, lúc ấy mọi việc đã diễn ra ngoài tầm kiểm soát. Quá nhanh. Quá nguy hiểm!

Thế là cha đứng lên khoanh tay thưa chuyện với ông ngoại con sau một hồi dùng dằn tâm trí, rõ ràng là mẹ con đã chiến thắng trong lúc này, dù cô ấy chả làm gì cả. Và rồi mọi chuyện đã được diễn ra nhanh chóng, nhiều lần cha đi Sài Gòn gặp mẹ con, cha và mẹ trao cho nhau nhẫn cưới trong giản dị và bình yên, Khét ạ, trong lúc ấy những giọt nước mắt của cha đã rớt xuống, hơi khoa trương khi nói rằng: Từ khi gặp mẹ con, cha mới biết thế nào là giọt nước mắt hạnh phúc. Lúc ấy mắt mẹ cũng rưng rưng, nhưng cô ấy cứng cáp hơn nhiều, ôm cha vào lòng, chỉ có thế, con ạ, hạnh phúc chỉ có thế! Giản đơn và đồng điệu.

Cha và mẹ đều tay trắng khi quyết định cưới nhau, liều lĩnh thật nhưng mọi chuyện dường như đã được sắp đặt. Rồi đám hỏi diễn ra, nhớ lúc ấy, cha còn không có được cái áo trắng xem được để đi hỏi vợ, rồi thì cũng xong, trọn vẹn và đầm ấm!

Lúc này Sài Gòn cũng mưa nhiều, Khét biết không? Tên con Là Minh Khuê: Trần Nguyễn Minh Khuê. Vào những tối điện thoại cho nhau cả hai chúng ta đã thống nhất, dù chỉ mới nắm tay mẹ con là cha quyết định cưới. Mẹ con thì cứ phát âm là Khê và thế là cha dịch ra là Khét. Từ đó cha lấy ngay cái bút danh khi viết lách là Khét để ghi nhớ con có hiện diện trên cõi đời này, từ thành quả yêu thương của chúng ta. Có lần gửi báo, nhà văn kia bảo cha hãy cứ lấy tên thật vì nghe hay hơn, nhưng cha không đổi, con ạ, lấy gì để đổi một cổ tích giữa đời thường? Cổ tích của cha và mẹ!

Mẹ con thì không quan tâm lắm việc văn chương, cha vẫn nhớ như in câu của ông Nguyễn Bính:

“Nhất kiêng đừng lấy chồng thi sĩ

Nghèo lắm con ơi, bạc lắm con”

Cái này thì cha chỉ đồng tình một nửa với ông ta, nghèo thì con biết rồi đấy, lấy nhau về chỉ toàn nợ và nợ, nhưng “bạc” thì sẽ không đâu. Mẹ con sẽ là người phụ nữ hạnh phúc thôi dù vướng vào cái ông viết lách nghe cũng chua chát chữ nghĩa.

Cha từng viết tặng mẹ “Thương em từ những bão giông cuộc đời” – nhưng cũng là tặng chính cha. Cha và mẹ khi cưới là chưa hề yêu nhau, không chút yêu đương nào, vì chỉ vài ngày khi gặp đâu có kịp yêu. Và đến với nhau khi cả hai đều chán chê những mối tình không chút vững chãi, rồ dại, nhiệt nồng. Con nhớ đấy: Yêu bao lâu, bao nhiêu người không quan trọng, quan trọng là người đi cùng nhau đến hết cuộc đời con ạ!

Như cha từng nghĩ: tình yêu như một chuyến xe bus, nó sẽ ghé nhiều trạm, sẽ đưa rước nhiều người đấy, nhưng rồi chuyến xe nào cũng đến bến, và quan trọng là vị hành khách cuối cùng ngồi lại! Là cha đấy, là mẹ con đấy, sẽ đến bến cùng nhau Khét ạ! Và giờ cả hai đều yêu thương nhau, vững chãi, êm đềm.

Giờ mưa lại nặng hạt hơn, sẽ nhanh đến tháng 06, một đám cưới sẽ diễn ra, đám cưới trong cổ tích đời nay, cha và mẹ sẽ là cô dâu và chú rể, con sẽ được ra đời từ những yêu thương mộc mạc và trân quý nhất.

Khét ạ! Nhớ nhé: Chuyện cổ tích nước ta là cổ tích của mẹ và cha!

Gửi Khét tương lai, Khét yêu thương của chúng ta!

KHÉT