Cô kết hôn. Đời người con gái kết hôn xong có hai cuộc sống: hạnh phúc với gia đình mới hoặc đau khổ cùng cực vì lựa chọn sai lầm. Cô may mắn vì anh là một người đàn ông chân chất, lại yêu thương cô hết mực. Từ khi mới yêu nhau đã nhiều người nói với cô rằng cô thật có phúc lắm mới lấy được anh, vì không chỉ anh chu toàn mọi công việc của gia đình mà thậm chí anh còn được lòng đồng nghiệp ở công ty. Thậm chí, dù hai người cùng đi làm, anh lúc nào cũng làm mọi việc xong sớm về trước, đi chợ cơm nước để cô tập trung làm việc của mình cho tránh khỏi sai sót. Bởi hơn ai hết anh biết cô là người của công việc, cô yêu công việc đến độ nó ngang ngửa tình yêu giành cho anh.

            Từ nhỏ cô đã gặp áp lực nặng nề với việc kiếm ra tiền. Cô sinh ra trong gia đình nghèo nhưng tràn ngập tình thương. Cái quá khứ nghèo nó ám ảnh cô nhiều đến mức hầu như mỗi đêm cô đều mơ về nó như trải qua một cơn ác mộng. Điều may mắn nhất của cô là có một gia đình vô cùng hạnh phúc, hạnh  phúc đến nỗi chòm xóm đều ganh tị đến độ họ bảo nếu nghèo mà có gia đình hạnh phúc như thế thì họ cũng chấp nhận. Lẽ thường, cô phải cảm thấy mình may mắn. Nhưng, vì quá hạnh phúc, quá yêu thương gia đình mình cô mang trong mình cái khát khao kiếm ra thật nhiều tiền để ba mẹ, anh em có bữa cơm đủ đầy. Cái sự ngược đời nó như vậy, những tưởng tình thương sẽ làm cho con người ta tích cực thêm thì nó lại đẩy người ta vào chốn đường cùng, nơi nỗi khát khao biến thành lí lẽ sống, và làm lu mờ hết mọi thứ xung quanh. Rồi cô gặp anh, chính lí tưởng sống tích cực của anh làm cô yêu anh và chấp nhận về làm chốn tựa nương.

            Thế rồi cô có con. Việc đó những năm đầu cô vẫn trang trải được. Với mức lương của một cô thư kí giám đốc có một anh chồng làm bên IT thì việc sống ở một thành phố lớn không quá khó khăn dù không thể nói là đủ đầy. Cô ham việc đến nỗi chỉ sáu tháng sau sinh cô đã đi làm lại, để đứa trẻ phải khóc ngằn ngặt vì thiếu sữa và đôi lúc chồng cô đi làm sớm về xót con phải bế đi khắp sớm để xin. Nhưng đó cũng chỉ là những năm đầu. Năm đứa bé lên sáu, anh bị người trong công ty hại mất việc, phải chạy xe ôm để kiếm sống, tiền kiếm được ba cọc ba đồng khiến cô gồng mình lên làm để lo cho cả gia đình. Cô nhận thêm nhiều việc ở tới tận khuya, áp lực bốn bề.

            Nhưng lúc nào cũng vậy, cuộc đời là một kẻ thích dồn người ta vào những trò chơi mang tính tận cùng của nó. Công ty cô đổi chủ, giám đốc mới về mang theo cả một cô thư kí mới về. Người ta nói đầu óc cô ta không bằng cô nhưng chân dài hơn cô, đó đã là “ thành tích” có lợi cho cô ta sau này. Giam đốc mới chưa đuổi cô ngay vì nhờ có cô mà mọi công việc được điều tiết phù hợp, hơn nữa cũng cần có thời gian để cô tình nhân quen dần với mọi việc trước khi trở thành thư kí “thật sự”. Dẫu thế, cô vẫn miệt mài với công việc, nhiều người nói rằng cô khờ dại, cố gắng bám trụ làm gì, cống hiến làm gì khi tương lai chỉ là một ngòi bút đã được định đoạt sẵn. Nhiều người tiếc cho cô khi nghe cô cương nghị:

  • Thời đại bây giờ, thành tích sẽ được trọng dụng.

Mỗi đêm về, cô đã không nhận ra tóc cô rụng nhiều hơn và quầng thâm nơi khóe mắt trở nên in hằn rõ rệt. Cô áp lực đến độ muốn đập bể mọi thứ trong nhà nhưng lại tiếc tiền phải mua lại. Vì không được “xả” cơn giận, mọi thứ trở nên bí bách trong cô. Mọi thứ thoáng qua như một giấc mộng. Đứa con bi bô gọi mẹ. Nó ngã nhoài xuống đất trước cái đẩy vô ý nhưng có phần mạnh của mẹ rồi khóc òa. Mẹ nó miệt mài với công việc nhưng tức giận vì bị nó làm phân tâm nên rối bời. Ba nó bế nó đi. Kể từ đó, gia đình cô có phần im lặng hơn trước. Đứa nhỏ cũng không lại gần mẹ nó nữa mà có phần sợ hãi.

  • Con còn nhỏ có thể nó vô ý làm phiền em nhưng em cũng nên điều chỉnh lại mình. Em đi làm nhiều đã không có thời gian gần con mà còn như thế nữa dễ khiến tình cảm mẹ con trở nên xa cách.
  • Nếu em không làm ai nuôi gia đình này?Không lẽ anh?

Tất cả như một cuốn phim buồn trong một gia đình vì kế sinh nhai mà mất đi Nụ cười hạnh phúc. Cô vẫn miệt mài làm việc, anh và con vẫn sống trong một khoảng trời cách biệt riêng với cô. Rồi cô nghe tin anh có người khác qua những cuốc xe ôm, anh chạy mối lái cho một cô bán hoa quả ở chợ rồi hai người cặp kè. Cô biết gia đình đã đến bờ tan vỡ nhưng vì sĩ diện, vì tự ái cô thậm chí giấu nỗi đau vào trong không nói gì. Những bữa cơm chung trở nên thưa thớt, đứa nhỏ vừa sợ vừa ngại gọi mẹ, chồng bắt đầu vắng nhà chỉ về khi đưa đón và chăm sóc cho con.

            Rồi cô mất việc. Cô đón nhận việc đó hết sức bình thường đến độ cô không ngờ. Tất cả chỉ là vật ngoài thân thế nhưng cô vẫn gục ngã. Cô về nhà vùi mình trong chăn bỏ bữa, bỗng cô thấy một bàn tay vỗ nhẹ trên lưng gọi dậy. Anh mang tới cho cô một bát cháo ân cần:

  • Em dậy ăn miếng cháo đi em, rồi từ từ có gì mình tính tiếp, đừng bỏ bữa vậy, anh và con lo.

Rồi anh quay đi để lại bát cháo nghi ngút khói, cô nghe bên ngoài tiếng đứa con nhỏ bập bẹ hỏi:

  • Mẹ ăn chưa ba? Con vào với mẹ được chưa? Mẹ có bận không ba?

Cô giật mình rồi òa khóc, anh và bé tức tốc chạy vào hớt hải âu lo. Cô nức nở:

  • Em tưởng mình mất anh và con rồi… Em nghe anh có người khác…
  • Sao có được? Anh chỉ có con và em thôi. Em cứ từ từ nghỉ ngơi. Em chịu áp lực đủ rồi. Mọi thứ để anh lo, anh đã kiếm được công việc mới rồi… Nếu chúng ta bên nhau, khi là một gia đình khó khăn nào rồi cũng sẽ qua thôi.

Cô khóc, những giọt nước mắt có lẽ là muộn màng nhưng chân thật. Đã là một gia đình thì cần phải biết trân trọng nhau vì lúc gục ngã nhất, hơn ai hết gia đình là chỗ duy nhất để tựa vào và không dễ mất đi.