Gọi í ới cho tĩnh lặng lên màu nóng ruột của không gian để mưa mỗi lúc lỉu xiên xiêu nặng hạt hạt ta bời. Tiếng tơ sương giăng sợi ai mà ồn ào cả khuy về quên gài bóng mùa xưa xửa. Thoáng hiện bằng ảo ngôn ma mị đời người một chút qua nhau để gọi là hư phù đúng lúc. Tôi với tới vô cảm thông qua sợi dây liên tưởng láo liên láo liếng của không trung không lũng những lỗ chỗ mưa đổ vào cơ thể ngập ngụa ký ức. Trầm tích đi hoang từ lúc tuổi thơ nhiều mầu mẽ khôn lớn, và giá trị hồn nhiên vẫn chưa đo đạc được đồng tiền tiếng nói, thì làm sao ta biết những khoảnh khắc là bao nhiêu lần mất đi và có được ngã thể ưu tư. Cứ vậy mà trôi đi tuồn tuột cảm xúc. Có lúc thấy mình chuyên chở sự cứu cánh của cây chữ thập nở người. Thế là mưa không vào mùa mắt lũ làm thủng một lỗ cơ thể chọc trời. Tôi đỡ mang vô cảm đi đẻ hoang bao nhiêu con chữ tội đồ cơ sự. Ít ra tôi vẫn thấy tôi một mặt ảo có thật trong gương. Còn hơn những lúc cảm xúc đi hoang, tôi lại oằn oại trước nỗi đau có đáy là sự thật làm vô cảm phủ lên một lớp tô son do người ta cố tình trang điểm tạo nên. Mà hũ trang điểm đó lại do một phần cảm xúc đi lên từ quá độ của ban mai chưa ửng hồng hồng con gái nên người ta nhiều lúc quên đi tiếng mõ đời thường để trang điểm lại thời gian cứu cánh cho mình…

 

THIÊN DI

Mưa kéo những ngày oằn oại mắt lũ bị chọc thủng cơ thể mặt trời. Ta như hờ hững giọt thủy tinh rơi từ đáy sâu nước mắt dội vào cuộc trần ai đã. Những phận người làm vô cảm chảy máu cơn mưa màu xám tro và màu nâu chó. Ta buộc ta vào dây dưa những sợi mưa chằng chịt để thêu dệt tội lỗi của tạo hóa làm nên con người chỉ thiên về núi ngàn rậm xanh. Bức tranh mùi khói biếc bên những đụn lam chiều ngày nào xanh mắt lũ không tròng không trành đen đỏ đỏ đen tròng trắng. Mắt nắng một ngày mù tăm không xỉa vào điểm tâm cho hàm răng thêm trắng niềm yêu. Ta vẫn vậy. Và vẫn luôn chở ngả đau nhìn từ hướng nghiêng mặt trời. Mong bình yên qua đây. Qua những lần chưa biết nỗi đau có cánh từ loài chim thiên di bay về…