Vẫn chưa viết được câu thơ nào ,thưa mẹ
Khi nỗi đau trong con dâng ngập cả linh hồn
Khi con chit mảnh khăn tang đầu hàng số phận
Cúc cung quỳ lệ nến nhói lòng đau.
Ngang ngổn trong con những hệ lụy cơ cầu
Bày biện nhì nhằng những nỗi đời rối rắm
Phía hương hỏa bàn thờ hương khói lặng
Phía vườn nhà thăm thẳm cỏ lên xanh
Gánh trên vai những giằng níu không đành
Ngày Ba sớm khuya tảo tần lận đận
Ngày Mẹ tóc phai sảy sàn tấm mẵn
Buổi đồng chiều ,hóc núi,cù lao…
Buông ruộng đồng bỏ bờ bãi lao đao
Ngờm ngợp song thân hóa song thần hiển hiện
Con lại hiểu lần đi này vĩnh viễn
Nghĩa là con mất cả Mẹ, Ba rồi
Câu thơ thương con không bật dậy nửa vời
Không mọc mầm nửa đêm,không đâm chồi mỗi sáng
Dẫu con biết nhiều khi con loạng choạng
Níu câu thơ con đứng dậy với đời!
Vẫn bộn bề chưa viết được ,Mẹ ơi!