tôi lớn lên từ thành phố
những cánh tay dang ra sâu hoắm buồn trong chiếc nón lá rách bươm
chỉ đựng lá vàng và ngọn đèn xanh đỏ
tôi chẳng biết
con trâu ăn cỏ, con bò ngủ đụm rơm
có hay không ánh trăng soi bến nước?
tôi chẳng biết
ai là cô lái đò sông vắng với câu hò nhàn hạ
trong những toà nhà trọc trời
trắng xoá
khi viết về tuổi thơ
ngập ngừng
cánh cò hình chữ V
làn khói lam chiều
nhập nhoạng
tôi chẳng viết nổi!
ai cũng bảo trăng 15
đẹp như thiếu nữ
đó là lời thêu dệt!
tôi chỉ thấy ngọn đèn pha lê, đèn xe, đèn đường, đèn bàn học…
tôi lớn lên từ thành phố
và bài văn tả cánh đồng vàng bông lúa có phảng phất rạ rơm
là bài viết trừu tượng nhất
vắt kiệt cùng tôi!
tôi lớn lên từ thành phố
ông mặt trời chẳng biết cười
trăng nhoè nhãi nhệch nhạt
bụi đường và còi xe thay cho tiếng trâu, tiếng bò, tiếng chèo khua nước hay một thảo nguyên xanh
tôi lớn lên cùng thành phố
và
thành phố buồn như chiếc lá rơi.
11/2018
Trần Đức Tín