Ngày hôm qua ra phía sau ngọn đồi mà chúng ta vẫn hay ngồi.
Hoa cỏ để tang cho mối tình vẫn còn đang dang dở.
Cánh đồng oải hương màu tím
Nay bạc phết một màu
Cái ranh giới giữa sắc màu cũng bị ánh nhìn làm cho héo úa
Tôi thấy anh chẳng còn cười nữa
Mà để cho những khúc rễ ngoằn ngoèo bò trườn rồi bó chặt cơ thể mình
Làm tôi thất vọng
Khi anh bị cánh đồng chết đương không nuốt chửng
Cánh đồng oải hương tím
Nay chết trắng một màu…
Những ngọn rễ ỷ mình là nguồn cội của hồi sinh
Vươn dài trên đât
Mẹ cắt những đóa oải hương thành từng bó
Đem con ra buổi chợ đương
Bán tình người
Đửa trẻ thơ nằm dài khóc vật ra trên triền cỏ
Thèm thả mình theo cánh diều đển độ khóc vẩn vơ
Con khát thèm sữa mẹ đôi mắt đỏ au
Mẹ gánh hoa gầy guộc theo bán buôn từ những ngày khá sớm
Bậu cửa trở thành nơi con đón mẹ
Nơi tình cảm giao hoan
Nơi cánh đồng oải hương bước vào mùa chết
Cho con của mẹ nên người.

Lê Hứa Huyền Trân