CHIM BẠCH CÂU

Tết gần đến một tôi những ngày yên tĩnh ban mai khi mỗi khuya là sớm sinh sôi đẻ chữ. Tinh khôi lại cho má ai hồng nụ cười cong cong mi mắt. Chóp một cái là mấy mươi năm chưa làm tròn con người ý nghĩa trong ta. Được mất là gì của khái niệm hư phù. Lặng lẽ ta nào khát vọng khác với kẻ đã sáng tạo ra ta một danh lợi đẩu đâu. Ở đây khát vọng chưa được mọi người chiêm bái dưới gốc xanh tần ô rạ rơm thơm vạ đá. Trông chờ ai mà ơ hờ cứ thoang thoảng í à í a. Im ỉm đang ngụp lặn qua đầu. Chim Bạch Câu sáng nay về cũng muộn từ cõi thức. Bình minh cứ lên ngôi đi. Ta sẽ mang nước sạch ở trong cơ thể nàng thơ về cho ngài tinh khiết thần hồn thần hôn. Khi đó khát vọng sẽ sống và được ngài trọng vọng thết đãi…

 

TƯ DUY LẺ

Lòng lại rối tơ lòng vì trống và rỗng lấp đầy mênh mông cái ưu tư khong khỏng. Sự đời là vây vòng của bánh xe đem bỏ sỉ ở các đại lý tư duy lẻ nên chuyển động chậm đến vận may của thời thời, đôi lúc nghiệt ngã qua nhau tích tắc tít mít nên thời gian rơi trên mái đầu rất nhẹ của tiếng đau. Một tiếng đau rơi từ cõi vô danh vỗ về…Rượu nào cho vơi nỗi hư thực cuộc người khi mà ta buộc cái không thành có. Điều ước của ta đã treo lên cành cây khô khốc nhưng chẳng một ai đem nó về đốn hạ với rạ rơm bảo tàng tiếng nói. Ta như con chữ lặn lội tìm cho mình đúng nghĩa của từ và ngữ. Rất khó vì ta đã khuya. Thôi, ta ngủ đây! Mai ta dậy miền xanh của cỏ và bình minh của lửa lòng…

 

CÁI ĐÁY THƠ

Tôi muốn đốt cả túi thơ đang ở trong não trạng của mình. Sự hoang phí của kẻ liêu trai đôi lúc làm hư hao thời cuộc, không cùng lữ hành với thời đại ngay giải trung tâm sáng tạo. Khi những phi nghĩa bay vào biên độ tác phẩm mà cuộc sống chẳng với tới không gian trừu tượng, thử hỏi bản thể thơ mờ ảo thế nào ở thế giới ngoại vi. Hay là sự hoài nghi tồn tại giả tạo bên trong tâm thức. Thơ đang ở trong cái chai của thế giới mở, mà bản chất lên men đến lúc 45 hay 75 độ tư duy, cũng chưa đủ để ý tưởng đốt cháy sáng tạo. Tác phẩm mang theo hằng sa số có nghĩa liên tưởng hoặc vô nghĩa hiện thực bên trong nó, khi mà mức độ thơ chưa vượt thoát đời sống, như vậy đòi hỏi sự giải phóng ở một thế giới mở vận động khác…kể cả môi trường tương thích cho sự vận động thơ liên tưởng đó hay trừu tượng kia, chỉ là cái khác của cái khác hơn cái khác nữa. Túi thơ của tôi bởi cái khác có đáy, không biết bao giờ đây để có cái đáy trở thành không đáy…