dân tôi và những điều bình dị nhất
như chiếc blouse của tháng 01 dịch bệnh
và lọn tóc dài em bỏ lại bên song
bước vào tâm dịch như cái nắm tay dìu dắt
rồi mắt lưng tròng gỡ bỏ những cách ngăn
chiếc blouse dang tay về phía bầu trời
dân tôi có những yêu thương không thể hiện bằng lời
một bàn tay chồi lên khỏi cơn lũ khoét vào mắt bão bao vệt sầu rã rời
bão trả lời bằng đòn roi quất vào quê tôi tê dại
tháng 10 của những đứa trẻ biết mồ côi
không phải cứ áo choàng mới là hiệp sĩ
không phải câu slogan mới khai sinh một siêu nhân
cũng không phải tết mới gói bánh chưng, bánh tét
đôi mắt của tộc tôi
khơi hàng trăm bếp lửa nổi lên soi vào mắt bão
hàng ngàn đoàn xe nối tiếp nhau ôm lấy những phận người
hàng vạn cái tên không tên bơi vào rốn lũ
lau xong dòng nước mắt này đừng khóc nữa nghen em
dân tôi máu đỏ da vàng
ngàn năm vẫn hiên ngang bên bờ bão tố
em ơi nắng lên rồi
đàn gà con chíu chít
gáy tiếng mặt trời
mình gieo vào đất mẹ
những nồng nàn dân tôi.