Như là hạnh phúc
Thiên đường
Hạnh phúc đơn sơ
Đẹp sao cho hết ước mơ đang bày
Chim khôn vừa hót vừa bay
Người thưa để khó bàn tay liên phòng
Võng xuân ru lại ngày hồng
Chẳng yêu lại nhớ người không nhớ mình
Giá như nỗi nhớ là tình
Thì đâu có nhớ một mình nhớ ơi
Ruộng sâu đồng trũng nắng trời
Em như cơm áo làm vơi nỗi buồn
Không mùa rơm vẫn là rơm
Môi còn phong nhuỵ còn thơm đôi bờ
.
Mảng màu quê
Đã qua rồi
Nước mặn đồng chua
Núi vẫn núi mà chim quên về núi
Lúa bát ngát đồng
Mùa không có tuổi
Đẹp như duyên bao mái tóc đang thì
Chờ trăng lên
Môi mắt giã xay
Thương cái cối đã thành quá vãng
Quá vãng là thơ còn nguyên chỗ đứng
Con mèo mà trèo cây cau
Mãi bên nhau dù lắm cơ cầu
Vẫn bay áo dù cầu tre lắt léo
Con sáo ru êm
Thuyền lên em kéo
Thẹn thùng trăng kẽ lá mơ màng
Mùi quê hương là mùi lúa vàng
Màu sông núi là màu nắng ấm
Trai gái chung làng chung luôn lạ lẫm
Cau trầu mối mai
Xưa thì xưa
Vẫn lược giắt trâm cài
Điều yêu thích lẽ nào tôi không thích
Ba vòng nguyệt
Ba vòng tuyệt bích
Đẹp ngời ngời chiếc áo bà ba
.
Thư về miền nhớ
Hỏi em
Ngoài ấy có còn mưa
Có còn thương nhớ tới người xưa
Xa quê đau buốt hồn lưu lạc
Thương lắm em ơi nói sao vừa
Còn ai chờ đón lúc anh về
Ngắm chiều mây xoã tóc lê thê
Ngắm chiều mây vẽ ngàn hoa đẹp
Lỡ bước chân đi
Ngại bước về
Có mùa chinh chiến đã xa xôi
Áo màu khoe thắm phố đông vui
Nước sông Thương hai dòng chung một
Trong đục vơi đầy góp sức khơi
Em có còn thương nhớ hôm qua
Mái trường và lớp bạn bè xa
Lem xanh trang viết buồn lưu bút
Phượng đỏ rơi rơi xuống lệ nhòa
Nhắn nhủ gì thêm nữa không em
Xa bầy giong ruổi mỏi cánh chim
Nên thơ chỉ có yêu và mộng
Mỗi em thôi
Anh mãi kiếm tìm