Chiều đi rất nhẹ qua phòng
Tháng ba nắng trổ bềnh bồng mây trôi
Ta ngồi bốn bức tường vôi
Tâm hồn thanh tĩnh, đơn côi dậy tràn.
Ngoài kia nhịp sống lăn tăn
Nhặt khoan cười nói theo làn gió đưa
Hoa bay lất phất cuối mùa
Với tay ai nhặt mộng mơ tìm về.
Cuối đầu khép nép chiều đi
Gian phòng nho nhỏ vàng hoe đâm chồi
Ta ngồi dai dẳng, việc lơi
Tay gầy lau nhẹ mồ hôi đầm đìa.