1.
Rạng đông bóng quê
Chân trời mây địa ngục
Hoảng loạn và kinh sợ
Gió thổi vướng hàng cây
Đường xá vắng tênh hênh nằm đợi chết
Hoang tàn in trên mặt người
Cơn trầm uất chìm sâu đáy mắt
Đời đã vắng câu kinh thất thểu
Bóng ngôi chùa trầm mặc dưới bóng trăng khuya
Không quá khứ
Xô đổ lòng người dưới thiên tai
Những rạch mương khô cằn cạn kiệt
Lục bình trôi vong thân
Những chiếc cầu nằm đợi bước chân dưới nắng
Không ai đi trên đường
Quê hương chìm sâu trong hoang vắng
Mặt nạ bịt kín gương mặt
Mọi người đi lênh đênh trên phố chẳng nghĩ gì
Bóng Tử Thần âm u réo gọi tên ai trong gió hú
Từng căn nhà đóng cửa lặng im
Hắt đổ bóng trưa
Cây lá chết nghìn lần trên đất lạnh
Hoa thôi rơi lá đổ xạc xào
Nỗi hoang vu ăn sâu vào lòng người
Thân đã nát dưới chân trời tuyệt vọng
Lạnh lẽo bóng mây đen ám ảnh
Mưa đổ sập đất trời đóng kín
Chân thèm con đường
Quẩn mãi trong ngôi nhà tù túng
Ngày trôi từng khắc
Mỗi thời khắc điểm nhịp cái chết
Khói thuốc mọc nhánh trên tay
Ngực đầy chật chứa âm u mơ hồ sương phủ
Mộng trần gian thôi nở hoa
Ai đã chém đứt lìa cơn mộng
Mây chùng chình trời như tảng phiêu nham
Trăng có mọc cũng không còn ai ngắm
Quê rỉ rên thở kín trong cổ họng
Mưa quét qua sấm động ăn ruồng trong trời mây trĩu nặng
Người nhân tai còn trời thiên tai
Đe dọa hủy diệt
Loài người đi không biết về đâu
Tang thương và đổ nát
Hơi thở phải giấu
Tiếng hát vọng kêu hú trên cao
Con người trở lại thời tiền sử
Lan tràn đại nạn
Những xác người khiêng đi hỏa thiêu
Lò thiêu chật không còn chỗ chứa
Người quỳ lạy trên vỉa hè mưa tầm tã
Tiễn người thân đi đến cõi vô cùng
Bóng Tử Thần đè nặng
Toàn nhân loại chìm trong đêm trường Trung cổ
Ai còn mộng
Chết tâm tư tiếng sét kinh hoàng
Hãy giấu mộng nuôi ngày tới
Hãy đẻ ra một bầy con mạnh khỏe
Chuộc lỗi cha ông lầm lạc
Nền văn minh bị hủy phá
Đói dật dờ trong ánh mắt con người
Ngọn lửa cháy bập bùng thiêu tất cả
Trong lửa phừng phừng ai hú gọi tên nhau
2.
Nắng có lên cũng không còn sáng nữa
Bóng người đi thất thểu trên hè
Hàng quán đóng cửa, dòng đời ngưng bặt
Nhớ ngày nao lang thang phố đêm
Ly rượu nồng cay đắng lạ thường
Những bài giảng xô ta vào tuyệt vọng
Chữ nghĩa ám hồn mộng Liêu Trai
Những cú đánh gục ngã của đời
Những quán cà phê ta lang thang
Những quán rượu ta lang thang
Những cô gái giang hồ cưu mang
Không còn mộng giữa cuộc đời tàn bạo
Không còn thơ giữa cuộc sống cơm áo
Chữ tan tành trong nắng chiếu mênh mông
Hoang vu khép kín cửa hồn
Trăng rọi xuống một bóng người lầm lũi
Người em trai đã chết rất cô đơn
Từ đây vắng bặt tiếng đờn
Lòng nát cả như có ai đập phá
Người thương bỏ ra đi
Không một lời từ biệt
Mang cái cười đắc thắng lúc chia tay
Xin cho tôi quên tất cả lúc nầy
Đời đáng sống mà hồn ta rũ rượi
Rượu nốc vào rung tiếng thơ trong sương
Mộng chìm trong mộng
Chất chồng mộng mị oan khiên
Mười năm hoang lạnh ôm bóng trăng
Đắp gió thổi bốn bề cay đắng
Mây che kín ngực
Vận áo mây bồng bềnh chân trời
Không nói một lời
Môi kín chặt nghiến răng ghi xuống
Bản trường ca cô độc tận cùng
Đời đập nát từng giấc mơ mới lóe
Sông vô hình đưa đẩy mộng mơ
Trăng ơi hãy mọc trong vòm ngực ta
Tròn vành vạnh hay khuyết dần đau khổ
Ánh sáng trăng xoa dịu cơn đau
Ta bầm dập ôm ngực trào huyết
Thổ từng cục máu đen
Bốn bề phố phường giăng kín
Sét điếng hồn ném xuống không tiếc thương
Mưa buồn ngập rụng rơi ngoài nẻo vắng
Từng cơn sầm sập đất trời
Mộng liên hồi đời đổ gục
Quê sao tàn nhẫn với đứa con trở về
Lòng sưng tấy vết thương trầm ẩn
Hãy cho ta một dòng sông
Để ta uống vào lòng cơn khát
Rượu đổ mãi mà lòng chua chát
Đau thương chất ngất trong đầu
Ngôn ngữ truy bức
Khủng bố tâm hồn
Cái tàn ác đã trở thành hiển nhiên
Những quán cà phê hoang tàn tiếng hát
Giọng ca không bay thoát
Chùng xuống theo những nhịp
Một vùng đất giọng người đè nặng
Bức hại nhau thỏa thích bầy đàn
Ta ngậm trong họng từng uất hận không tan
Trăng thống khổ mọc trên nền trời tiêu diệt
Từng lóng xương xanh
Vùi chôn trong mộ huyệt
Đêm nay hồn ma vùng trở dậy
Réo tên người đi trên phố lênh đênh