8.
Bóng bướm bay in hình trên đất
Như bóng thời gian đã hóa thân
Người lặng lẽ ngồi nhìn lòng mình
Phố hoang vu cửa nhà khóa kín
Bóng Tử Thần vờn lượn qua từng nẻo đường
Người hoảng sợ im nhìn không thưa thốt
Mọi người ngồi trong nhà mình như hang động
Tâm hồn đau theo cảnh bên ngoài
Sương vây bóng khói
Gương mặt Tử Thần trắng bệch
Săm soi từng xác chết
Chiều mưa đổ sầm sập
Kéo nhân gian vào nỗi buồn tiêu diệt
Hãy cho ta đi khắp quê hương mình
Thăm từng mái nhà nhặt nắng dưới hàng cau
Nhặt từng sợi thương đau
Kết lại thành bức thêu
Cảnh địa ngục bây giờ đã rõ
Ta thương quê hương mảnh hồn đau nhức
Nhìn từng người khép mắt
Như một sinh phận
Mỗi người chết là một mảnh hồn ta đã mất
Rách bươm tâm linh
Ta chìm trong sách vở yêu thương nét chữ Việt
Uống vào hồn những bài thơ
Bóng con cuốc còn kêu thảm thiết
Hồn quê hương gió thổi hàng tre
Con sông quê nằm yên tĩnh mịch
Soi bóng xóm làng khói tỏa chiều về
Xin cho ta một lần mãi mãi
Chết trong quê hương đằm thắm suốt thiên thu
Chiều quê tiếng mõ
Bóng nhà sư áo nâu sồng bên cửa
Những đồng lúa xanh thơm
Hạt gạo trắng mang vị đời bao kẻ
Ta yêu ánh trăng soi trên hàng cau
Ta yêu những bờ rào hoa nở
Ta giấu tình quê vào ngực áo
Hít thở vị nồng của đất đai
Nhớ tiếng dế than trong đêm dài
Và bờ ruộng xâm xấp nước
Mùa lũ lụt những chiếc xuồng vội lướt
Bông bằng lăng nở tím bên đường
Bông điên điển vàng ươm
Bát canh rau mang mùi khói rạ
Ta yêu sao gương mặt người thiếu nữ
Giặt áo bên hè vò nát tâm tư
Trưa bay lên câu vọng cổ
Tiếng ngân dài trên sóng nước mênh mông
Những câu vọng cổ mang hồn người đi mở đất
Đi mãi vào sâu hút
Chiều sâu tâm thức
Bây giờ ta ngồi đốt thuốc
Giấu vào lòng sợi khói phù du
Thân ta như khói
Tản lạc đêm nao vô ảnh vô hình
Khi kiếp trần duyên đã hết
Ta mang hồn quê khép mắt
Ta mang hình quê xuống mộ
Ta sẽ trở lại như cánh bướm chập chờn
Thăm cảnh vật xứ quê mùa nắng lộng
Và trong đêm mưa
Ta về ngồi khóc bên cửa mộ hoa rơi
9.
Nắng đã hắt vào mái hiên cạn buổi sáng
Thơ tâm tư giải tỏ đôi điều
Bóng chữ liêu xiêu
Đội quan tài tìm người hỏi mệnh
Tan trong hư không những hơi thuốc
Ảnh hình quê hương vương vất trong đầu
Những con người lao khổ vẫn di trong đêm thâu
Trong mưa nắng bao phen kiếp cần lao
Trong gió lạnh thời tiết biến đổi
Trong cơn đói đổ gục xuống vỉa hè
Bóng Tử Thần vẫn ám ảnh trên đỉnh ngọn núi thiêng
Xin tan hết âm khí lùa vào hồn quê lúc nầy
Xin cho lượn bay những cánh chim chiều quê êm ả
Bầu trời xanh thanh thản đến không ngờ
Phố phường vắng hoe mùa tận thế
Những góc đường bẻ gập góc vuông
Quê ngày xa xôi bình yên bao mộng đẹp
Đến bao giờ hồi phục được đây
Ai đánh cắp bao sinh mệnh
Ai nhóm lửa trời soi vạn dặm
Ai tìm trong tiếng hát nữ ca sỹ thầm thương
Những con người nối tay nhau rất chặt
Đi miên man vào ruột núi đồi
Quê dang mở vòng tay đón nhận
Ngủ trong tình quê tiếng nói mấy nghìn năm
Nhớ chiếc nôi đưa giọng hát rầu rầu
Câu ca dao ngọt trên đầu môi thớ lưỡi
Những tục ngữ đúc kết hằng bao đời
Dạy con người sống khôn trên dất Việt
Bao tang thương xin một lần dứt hết
Để giống Tiên Rồng vui như hội trên non nước phôi thai
Chiều nay
Mảnh hồn quê đầy chật
Ríu ran giọng nói muôn người
Gió lùa phên liếp
Ao bèo đọng hồn quê
Ai soi tìm mảnh đời hoa niên
Tìm cho thấy dấu tình vương lại
Giữa miền quê nầy ta sống
Hít thở không gian dậy tiếng côn trùng
Xin cho qua một cơn đại nạn
Ta thắp nén nhang cúi lạy hồn quê
Phảng phất trong mây trong gió
Mơ hồ trong suối trong sông
Đậm nét trên mặt người
Quê hương là một dòng đời rất thật
Một dòng sống miên man
Bao người nối lớp
Đi miệt mài trên dãi đất hẹp thân thương
Tìm một con đường
Sáng sủa nhất cho bao sinh phận
Ta nhớ ánh đuốc dừa lập lòe trong đêm tối
Cháy phừng tí tách tiếng quê hương
Những con sông quê muôn đời trôi sóng
Bãi bờ nằm lúa trổ xanh non
Những con sông quê nuôi mình khôn lớn
Những nền văn minh nên hình nên dạng
Trên lưu vực những con sông
Ơi sông Hồng sông Mã
Ơi sông Hương
Ơi Cửu Long Giang chín nhánh
Đưa hồn người về lại trong nhau
Tìm lại giấc mơ đầu
Giấc mơ Việt của cha ông thuở trước
Còn ngủ sâu trong nấm mộ tiền nhân
10.
Tôi mang thân phận thy sỹ
Sống chưa nguôi một kiếp tủi hờn
Muốn ôm quê hương bằng cánh tay Trường Sơn
Vỗ về những vết thương
Lần vào dấu tích còn sót lại
Quê hương như người em gái
Thấu tận lòng nỗi khổ anh trai
Bao hoang phế đời tôi xin chịu hết
Để chữ lên xanh Tiếng Việt mến thương
Những bài thơ nằm trên mặt giấy
Đợi người trao thân
Quê hương trong tôi là khúc dân ca
Quê hương trong tôi là bờ ao bèo đặc
Quê hương trong tôi là ánh trăng soi xuống khóm hoa
Mảnh tình quê sao giờ tan nát
Hãy cho tôi trở ngược về quá khứ
Sống lặng thầm sống thân thuộc nhi nhiên
Những bài thơ của tôi như bóng thuyền
Như bóng con đò
Chở người qua bờ bến mới
Quê hương đau khổ nhiều rồi câu ca còn đẫm lệ
Thuở chiến chinh bom réo đạn gầm
Thuở thanh bình vang rộn tiếng ca ngâm
Buổi nhục nhằn tấm thân nô lệ
Buổi mở đường dựng cờ khởi nghĩa
Quê hương ơi
Vang trong tôi tiếng trống trận
Tiếng kèn thúc quân
Tiếng loa vang trên mấy cửa thành
Tiếng sấm truyền linh nghiệm tương lai
Tiếng quê hương dào dạt bờ biển dài
Con sóng vỗ gọi mãi người đất Việt
Khúc ca trường tôi muốn xóa đi dấu vết
Của những thương đau trên mặt chữ lầm than
Những quá khứ trở về như tiếng nấc
Uất nghẹn trong từng khoảng trắng
Khổ đau trên nét chữ phơi bày
Hãy cho tôi tìm thấy quê hương như tìm dấu chỉ tay
Nét đặc sắc của người quê châu thổ
Người Việt khắc khổ
Bây giờ sóng lúa vẫn xanh
Bây giờ sương vẫn rơi trên cành
Bây giờ mọi người biết thương nhau
Bây giờ lòng người mở rộng
Bao giờ tiếng hát lại vang lên
Bao giờ những chiếc nôi lại đưa êm
Bao giờ tình người ấm lại
Bao giờ dãi đất hẹp nhìn thấy tương lai của mình
Và bao giờ
Cho mảnh đồng bằng nơi tôi sống
Cất lên tiếng ca xanh trời
Như cất mẻ vó
Đầy cá tôm
Và thơ tôi
Thôi là tiếng thở dài đầy uất hận
Xanh lên từng con chữ
Xanh lên từng ý thơ
Và tiếng hát vẫn vang lên trên vùng quê chiều nay tôi đang sống.
Mùa đại dịch
Viết trong 1 ngày, 13 – 8 – 2021