Này gió ơi!
chậm chút
vội gì cuốn quýt đuổi nhau xuống bể lên ngàn lang thang bãi bờ vô tận
ghé lại bên thềm, hong vạt nắng đòng đưa
nhặt câu hát rơi giữa chiều vụn vỡ
từng hạt kết vòng
cài khóm tương tư lên tóc
ngỡ thu tàn, lá úa tựa chiêm bao.
Nhạt màu đêm sâu
nỉ non tiếng dế
trăng hạ huyền cố tình rơi khẽ
em đâu phải nhân tình, anh cố vẽ mà chi?
đi…
về phía bên kia giấc mơ
có nụ thanh xuân ngậm sương mai chực nở
gió đa tình, ve vuốt nửa trăm năm.
Này gió ơi!
chờ chút
tia nắng sớm hôm qua để quên giọt sương trên mi mắt
mây tía đi rồi
ai lau giúp mùa trôi
câu hát vỡ tan chiều qua không ai nhặt
lá dỗi, thu hờn
em đâu phải tình nhân!