quanh đời là những phù du
buổi tôi ngồi với thiên thu đoạn lìa
kia buồn sông suối ly chia
nầy con sóng vỗ mưa khuya biển mù
rã rời cơn mộng âm u
sầu treo mấy nhánh lời ru mịt mùng
là đêm gió tạt nghìn trùng
như đời bụi cát bập bùng trôi xuôi
gõ tình vào đá chưa nguôi
đã nghe lấp một khoảng trời hư vô
tôi ơi về với sông hồ
có nghe rã tiếng sóng xô gọi bờ
khẽ khàng những nấm mộ trơ
sầu giăng thành khói mịt mờ nghĩa trang
đau hay tôi lệ hai hàng
khóc nguôi thân phận bẽ bàng hư không…