Rồi một ngày tên em thành kỷ niệm
Với hình em chao liệng mãi hồn anh
Anh thắp hương giữa trời đất ngả nghiêng
Cho giọt lệ yếu mềm rơi vào gió.
Đã từng trải một cuộc đời đầy bão tố
Cũng bao lần tình đến rồi tan
Tưởng trái tim mình chai sạn chốn nhân gian
Có ai ngờ ? Nay tóc hoa râm còn run rẩy…
Lại nhớ chuyện thiên tài Nga Pushkin vĩ đại
Đốt lá thư tình, lòng những tiếc thương:
” Ý nàng đây. Sao ta mãi phân vân ?
… Niềm vui sướng của ta cho ngọn lửa ?… ” (*)
Trong bể sống, em ơi ! tình yêu đầy sóng gió
Nhưng không tình, ta biết dựa vào đâu ?
Trong tình yêu còn bao sự nhiệm màu
Nâng tâm hồn ta bay, tới chân trời khát vọng !
Em hãy trải lòng nhìn ra bốn phương gió lộng
Cuộc đời không chỉ quẩn quanh
                                 việc kiếm sống, áo cơm
Rồi ngày mai thân xác đã héo tàn
Vào cát bụi khác gì thân gỗ mục.
Tình yêu giúp cho em
                             đôi cánh thần kỳ để sống
Vượt qua phong ba, đến tòa tháp của tương lai
Hình hài em dù xinh đẹp mấy… hôm nay
Rồi cũng lụi phai, úa nhàu trong cô quắt.
Em không tới được với chân trời mơ ước
Vượt qua bể khổ rồi… thì nghĩa gì đâu ?
Một bà già lầm lụi ở mai sau
Tiếc tuổi xuân, tiếc đời, chôn vùi cùng khát vọng…
Khi đó, em ơi ! Đau tận cùng kiếp sống
Sẽ trôi như dòng nước bùn ao
Em ngửa mặt lên than,
              liệu trời có nghe tiếng em kêu ?
Chỉ còn biết ngậm đau để cho là “số phận” !
Đến lúc ấy ở phương trời xa…
Dù anh vẫn muốn đón em về cùng tủi hận
Với trái tim tình còn tha thiết yêu em
Thì em ơi ! Chỉ biết bên nhau
                               ngậm ngùi những tiếc thương
Có luyến tiếc đời em ? cũng trở thành vô nghĩa…
—-
(*) Hai câu thơ trong bài “Lá thư bị đốt cháy” của Pushkin