đã nghe tiếng con chim buồn khản giọng
gọi tình tôi lạc mấy cõi đi về
nghìn ký ức lạc loài treo chiếc bóng
tôi tìm gì ảo vọng giữa cơn mê
em đã đến đã đi và tôi biết
sẽ thiên thu chìm dưới cõi mơ nào
ôm mộng mị giữa dốc đời cay nghiệt
tôi lạc loài trong những giấc chiêm bao
thôi đành cũng như bao lần chiều đến
bỏ lại tôi riêng một góc hiên buồn
khi trú ngụ trong vũng sầu chống chếnh
tôi mãi tìm hư ảo ngọn chiều buông
nên còn lại tràn nỗi buồn năm tháng
giấu niềm riêng cùng sợi tóc bạc dần
có ai đó về trong chiều bảng lảng
nhặt tôi giùm một cánh gió phù vân…
nguyễn minh phúc