– “Cho em gọi tiếng CHỒNG lần cuối”…
Nghe em nói lòng anh buốt nhói
Giọng nói dịu hiền, giọng nói yêu thương
Người thôn nữ xa phương…
Anh đã yêu em bằng cả trái tim
Những muốn đưa em, tới chân trời vĩnh tuyệt !
Vẫn biết đời em có nhiều ngang khuất
Chưa thể nào gột rửa hết, để theo anh.
Anh gọi em VỢ ÚT thân thương
Em gọi anh là CHỒNG trìu mến
Tình ta dẫu bao la như sóng biển
Vẫn êm đềm, sâu thẳm đáy đại dương.
Tối tối về… Anh ân ái bên em
Em vẫn chiều chồng, với bao niềm cảm xúc
Và cùng nhau, những tháng ngày hạnh phúc
Thế giới tưởng chừng chỉ có hai ta.
Thôi, về đây em ! Anh không thể chia xa
Sẽ bất chấp mọi điều ngang trái
Để em gọi tiếng “chồng” mãi mãi
Anh ngọt ngào, trong tiếng “vợ” thương thương…
Ta lại ôm em vào lòng
– Người thôn nữ quê hương !