/

Thu ủ nắng cho tằm ươm kén chín
con tàu đi ăn sóng uống sương trời
cha vượt biển, mẹ một mình vượt cạn
kén nảy mầm thành hạt nắng – em tôi 
 
mẹ ôm nắng đi qua mùa bão nổi
mặt trời non nhú ngực mẹ xanh chồi
bao sương gió đã cài thêm tóc rối
hong kén vàng mẹ rút ruột ra phơi
 
thương bông lúa trổ đòng trên dáng mẹ
đã oằn cong từ tuổi em ngồi
và em lớn theo tàu ra biển cả
sóng nhạt nhòa – mắt mẹ dõi xa khơi
 
Hoàng Sa đó, vươn tàu ta tiến tới
thưở Âu Cơ mẹ đã tạc nên rồi
một trăm trứng thưở lên rừng xuống biển
thành tôi – em – chín mươi triệu con người
 
giờ em lớn mẹ thôi không còn trẻ
dáng liêu xiêu như sóng ngã đường cày
và con sóng bao la như lòng mẹ
bốn ngàn năm ôm trọn nước non này.