SƯƠNG KHÓI LÒNG EM

Loay hoay và xoay sở những ngả riêng lẻ mới cho ý tưởng không mùa mùa bật mầm xanh cho mỗi con phố lạc vào ai một đời sống khác khát. Rong rêu chỉ là ký ức vụn của bạn bè lượm lặt từ những mẫu chữ tàn canh. Ai đó đã mang nghĩa của chúng đi hoang nên ngôi nhà bỏ quá xâm mặt. Hình như tiếng thầm thì trong cõi vô thức biện minh cho mỗi khoảnh khắc chuyển động ngầm làn tóc mái nâu nâu se sẻ sẻ se se. Đời người rồi cũng vo viên hồn nhiên trong sự mất mát của những lần mất mát ngẫm nhiên. Lên ngôi cho cuộc hẹn lỗi thời. Ngày sau chân chất cũng mưng mủ từ lòng đất lót mềm bóng mây bay bay bay…Ai đó vô tình hay hữu ý một chút thoáng qua để gọi là phù hư sương khói được đốt đòng đong thơ thở. Con chuồn chuồn ớt sẽ trú ngụ trong tấm khảm của ta một đời sống khác khát khi nỗi tiêng tiếc hết môi mềm. Tất cả rồi ra tất tả mà nên. Ta đến lúc tự bưng bít cửa miệng ta lại một đời sống khác khát, dù chỉ chạm hờ sương khói lòng em…
.
NẮNG QUÁI HAY NẮNG XIÊN KHOAI
Tôi đã phơi thời gian trên nóc nhà được hai cái nắng. Những con tích tắc tích tắc nằm chềnh ềnh giữa khoảnh rỗng ban mai, với hai bàn chân dạng thức hiên nhà, còn hai bàn tay vắt suy tư cho đến khi nước bọt rấm rứt nhỏ giọt rảnh cuối cùng, thì mặt trời đã xong phần hong khô khốc. Không còn gì ấm ức mỗi lần tiếng kinh gõ vào đầu những con chữ Cái đòi chúng phải cân đo đong đếm bao nhiêu chợ đen mắt cá chữ nghĩa. Cơ thể lúc này làm tôi tích tắc tít mắt. Niệm khúc ban mai chia thành không gian mấy tưởng. Tưởng gì thì tùy vào độ nén bên trong thần cảm hoặc ngay cả phù thế mang lại thời gian ảo trên mái tóc mùa ai sông nước. Một đời khó hiểu. Và chẳng ai hiểu. Ấm ức và rấm rứt. Hình như ban trưa không làm được con người chảy nước mắt ở bảo tàng chính mình, khi có một đối thể cận vào ai đó một tiếng nói lại thiếu tiếng nói của thời gian nữa. Giấc hoang hoang hóa bao thế kỷ hin hít. Quá thể lại đi rong, bỏ quên ngôi nhà ốc trong lịch sử. Có lẽ, ngôi nhà ốc không có hạt thóc thời gian vung vãi miễn phí trên nóc. Hoặc có thể cái hốc không là ngôi nhà ốc. Lịch sử cũng phơi phóng những hành trình thăng thẳng một đường thẳng nằm ở lòng kẽ tay hoặc trong kẽ tóc gì đó, nếu như thời gian đã từng rò rỉ trên nóc nhà qua hai cái nắng. Nắng quái và nắng xiên khoai!
.
KHOẢNH KHẮC LƯU
Tôi lấy khát vọng từ trong lọ điểm trang ánh sáng ra để dò dẫm những con đường dài hơn 700km có nhiều ngả suy tư về ban mai lẻ. Phố phường hôm nay chật trội tình thương mà thiên đường yêu đương lại cao áp ở mấy tầng tầng xanh xanh đỏ đỏ bỏ ngỏ nhiều thửa đòng đòng mắt đước. Đà Nẵng đã thành tôi quá đỗi xâm mặt từ lúc ý thức treo trên cây chữ thập xanh xưa mật ngữ. Tôi tự mình lặn lội cất công cho mỗi con phố một góc riêng hào hoa lên màu. Màu tùy tiện được tính bằng cách đếm của ban mai rụng hồn. Có lẽ kiểu lãng tử cũng gọi tạm mặc khách hoài như. Hình như phố ở đây cũng biết rạ rơm cháy đầy mắt khói, và vạ đá cũng đang thầm thì nở hương từ trong sâu sẫu. Lạ và kỳ thực. Hương có bao giờ nở sắc trong môi trường khong khỏng đâu, vậy mà tôi nghe tao thơ động đậy cả nắc nỏm sông Hàn…
Tôi về đây nhận đầy ấm áp trong lòng chỉ tay cũng như kẽ tóc của người xa xứ lạc vào hoang ốc thị thành. Nói sao cho không gian đổi màu. Màu tùy tiện được tính bằng cách đếm của ban mai rụng hồn. Hai nhà thơ Đinh Thị Như Thúy và Đỗ Thượng Thế tính giúp mình với nhé. Mình cảm ơn nhiều lắm lắm.
Tôi lại chuyển hướng say về đất Quảng, và được bù khú với chữ nghĩa nên văn chương ngày càng mở ra nhiều con đường mới lạ. Ấn tượng say cho không gian bay với nhà thơ Phùng Tấn Đông, nhà thơ Phạm Tấn Dũng, nhà thơ Nguyễn Chiến, nhạc sĩ Phan Văn Minh, nhà văn Lê Trâm và nhiều nhà khác khác nữa có đầy đủ loại hình nghệ thuật khát khát. Để có được khoảnh khắc lưu ấy, tôi đã giấu mình nhiều lần trong tác phẩm, và bây giờ tôi phải đem chúng ra khỏi lọ điểm trang ánh sáng để bày biện trong khu bảo tàng đồng tiền tiếng nói một chữ ký có dấu ấn ông phỗng…
/