1 – Chiều sân bay Tân-sơn-nhất

Mười năm tay vẫy ở sân bay
Chiều thành phố giăng mưa quất
Xao lòng nước mắt em cay
Đèn vàng trên cao sớm tắt .
.
Đóng lại bến bờ hạnh-phúc
Thôi em vĩnh-biệt bóng quay về
Đặt trên môi nụ hôn cay đắng nhất
Giữ hoài ký-ức một người đi .
.
Ảo-tưởng giấc mơ
Tháng giêng dỗ buổi chiều ngoài cửa sổ
Quắt chín nụ cười
Tôi,em xa nhau từ dạo đó .
.
Một mình sân bay Tân-sơn-nhất
Ngoài kia bà-Chiểu hắt hiu buồn
Vẫy tay tiễn người đi từ đó
Lần cuối cùng hai mắt nhung đen .
.
Xa đổ tiếng chuông nhà thờ
Vây quanh em thập-tự .
Em đâu biết tôi bơ vơ
Lời kinh tiễn đưa một người xa xứ
.
Quán cà-phê trong vườn chết lặng
Rớt những chiếc lá vàng cuối thu
Đứng lại bên đường bóng tượng
Nổi nhớ bu quanh chỗ ngồi .
.
Từ biệt em và sân bay
Mơ xưa ai về quê cũ
Thoáng trong nhau đầy ắp giọng cười
Lao xao đêm quán nhỏ .
Mịt mù hơi thở
Rượu say có ướt mềm môi .
Huy Uyên
 2 – Phải chi em quay về
Bầy quạ đứng bên bờ
Sông lang thang chảy hoài dòng mắt lệ
Đà-Nẳng vào mưa
Lá vàng chi đến thế .
.
Em một mình đóng cửa
Chẳng lẻ mùa thu đã về
Tôi quặn lòng tiếc nhớ
Gió đêm sang mùa .
.
Trên lối mòn xác lá ngũ mê
Bóng ai đứng một mình cuối dốc
Tịnh-yên bóng người
Trong sương giăng mờ
.
em cô-đơn thiếu-nữ .
Chỉ một lần thôi,lần cuối
Phải chi em kịp về
Màu trời thôi tím tối
.
Môi hôn xưa đau tới một đời .
Em có quay về trước tháng giêng
Bảo lòng đi qua sương lạnh
Bên kia sông Hàn chôn mộ buồn
.
Chen ngang tiếng thở dài mọc cánh .
Trần-gian chia hai từ đó
Mắt huyền em hiện về xa xăm
Dỗ dành mối tình bé nhỏ
.
Trái tim người ngũ lặng câm .
Một mình em và con đường
Lối xưa không còn nữa
Đám tang cho cuộc tình
Nghĩa-trang chôn sâu nhung nhớ !!!
Huy Uyên
3 – Người một lần trong tôi dông bão
Mùa hạ và những cơn mưa
Chiều dấu vội ánh đèn vàng vọt
Mưa cuối phố lặng buồn rất xưa
Ở ngã tư hình như bão rớt .
.
Mùa hè ắp đầy kỷ-niệm
Bao năm rồi kín giấc chiêm bao
Cuộc tình em trôi về biển
Lặng lẻ trong nhau nước qua cầu .
.
Từ em đi qua bước chân trần
Bên sông mưa buồn hiu-hắt
Hỏi em ngày về kịp không
Bến xưa và những giọt nước mắt .
.
Em lùa tóc bay đầy gió
Lặng im thả trôi
Phía mặt trời đi ngũ
Rừng chiều màu đen buồn thiu  .
.
Bên ngoài gió thay chiều
Nổi đau ùa về cùng khắp
Đám tang cho một tình-yêu
Ngọn đèn đã tắt .
.
Trần truồng bò quanh đây của rắn
Ngập đồng tím tối màu mưa
Mịt mờ sương trắng
Ngữa mặt nhìn trời !
.
Mưa,mưa chất lạnh vào hồn
Ngày em môi hồng má đỏ
Hai mắt màu có đuôi nụ hôn
Một mình chạy quanh bia mộ .
.
Ly rượu đầy mật đắng
Hoang mê tóc đã bạc phơ
Suốt đời đá ngậm
Hoang rêu đến bất ngờ .
.
Có phải ngày em bỏ đi
Bỏ lại nổi buồn cuối phố
Cháy trong tim dông bão tình yêu
Người một đời trong tôi
hỏi em còn nhớ !!!
Huy Uyên
 4 – Mùa thu
Ở đó mùa thu chậm về
Những chiếc lá rơi lặng lẻ
Bỏ lại trong vườn nụ cười
Cầm giữ mối tình xa khuất .
.
Dấu kín trái tim
Những bài ca buồn đầu phố
Gió có quay lại  cùng em
Mắt môi buổi chiều sao buồn thế ?
.
Thiếp mê đời ai giấc ngũ
Tiễn nhau sân ga cũng buồn
Sông xa mang hoài nổi nhớ
Đường xưa vội khép bước chân .
.
Đà-Nẵng mấy sắc thu vàng
Những con phố nữa đêm thức ngũ
Mơ xưa dấu vội tháng năm
Em bỏ lại tôi tiếc nhớ .
.
Mắt lá răm bên cửa sổ
Còn đợi thôi khi thu chưa về
Có thả hồn đi hoang
niềm vui không còn nữa
.
Làm đám tang người bia mộ riêng tôi.
Em có về không để tôi chờ
Ngoài trời mùa thu vàng lá
Con đường xưa đã xóa dấu chân xưa
.
Tôi đưa tay lên trời thầm gọi .
Hình như mùa thu ngái ngũ
Bên sông chết hẳn tiếng gọi đò
Từ em đi đám tang thành-phố
Tôi tượng đá ngậm ngùi
Cuộc tình bay mất …
Huy Uyên