SỢI NẮNG BÌNH YÊN

Sợi nắng bình yên
viên mãn thả mình lên những chồi xanh
mùa vừa sang bên khúc hát yên lành
những môi hoa lúng liếng khoe duyên
đàn bướm ong quanh quẩn trao tình
trong tiếng gió giao thoa ngào ngạt

sáng nay trời đẹp lạ
từ bông hoa và trên sắc lá
cô gái má hồng cất cao giọng hát
suối tóc mềm vương đầy sợi nắng
làn hương thơm lãng đãng rớt bên đường

phải chăng mùa của yêu thương
những trái ước mơ cũng vừa chớm nở
để lòng ai trãi tràn hớn hở
từng nhịp tim bồi hồi xao động
chờ bàn tay nắm bàn tay hội ngộ
như hoa vàng chờ đợi buổi xuân sang

nắng vàng thêu những sợi bình yên
cột vào những trái tim thổn thức
để men tình càng thêm rạo rực
để câu ca lan lan cao vút
và vần thơ càng thêm nồng đượm
cho tình thêm ngọt vị mùa xuân.

TÌNH QUÊ

Tự bao giờ nỗi nhớ gọi thành tên
Để lòng ta cứ dâng lên khúc hát
Trở về quê hương giữa ngày xôn xao nắng
Từng bước chân đi thỏa khao khát mong chờ

Đất mẹ đây rồi chẳng phải mộng phải mơ
Chiếc cầu đã nối liền bờ thương bờ nhớ
Ta như vạt phù sa mong về bồi bến lở
Bồi những ước mơ còn dang dỡ bao ngày

Gió bên trời lay khẽ nắng chiều rơi
Từng con đường hàng cây che rợp mát
Hương trái chín đong đưa ngào ngạt
Cho lòng ta thêm dào dạt bao tình

Quê hương muôn đời vẫn bát ngát xanh
Vẫn dang rộng vòng tay như tình mẹ
Mòn gót bôn ba ta trở về tìm lại
Nghe yêu thương chan chứa dậy trong lòng.

QUẢ TRĂNG

Qủa trăng treo ở trên trời
Nhìn trăng lơ lững con đòi lấy chơi
Xoa đầu con trẻ cha cười
Trăng kia cao tận phía trời con ơi!

Ngây thơ con vẫn cứ đòi:
Bao giờ trăng chín để rồi trăng rơi?
Trăng rơi con sẽ nhặt chơi
Chắc là hôm ấy thật vui nhà mình!

Nhưng trăng cứ mãi vô tình
Không già không chín bồng bềnh cùng mây
Trăng còn đi khắp đó đây
Trăng mang ánh sáng sum vầy nhân gian…

Bây giờ con đứng nhìn trăng
Nhìn mây lơ đãng âm thầm lặng trôi
Quả trăng chưa chín chưa rơi
Tuổi thơ con đã xa rồi… từ lâu!

Lê Văn Trường