Nhớ lời ru mẹ ngày xưa 

Mẹ ru

Ngày nắng cuối trời
Nghiêng nghiêng dãi lụa
Đầy vơi cánh cò
Cơm đùm
Thuở ấy tàu mo
Cau thơm rót xuống
Câu hò ngày xưa
Đường quang gánh
Đã bao mùa
Lơ phơ tóc bạc
Chiều mưa cuối triền
Mẹ già trong cảnh truân chuyên
Áo sờn vai chạm
Mối giềng sợi đau
Tiếng gà khuya khoắt đêm nào
Mẹ chưa yên giấc
Chiêm bao nghẹn lời
Con đi từ ấy nổi trôi
Ngọn nguồn cứ mãi xa rời hồn quê
Thị thành ngang dọc bộn bề
Cay lòng
Xót dạ
Cơn mê dật dờ
Lời ru
Ngày ấy đơn sơ
Mà da diết lắm
Bây giờ mẹ ơi   !
Tự tình thơ
Thơ là vũ trụ bao la
Là bên cánh võng
Tiếng gà gáy trưa
Thơ là sớm nắng
Chiều mưa
Là lều tranh nhỏ
Bóng dừa xanh xanh
Thơ là nỗi nhớ
Tình anh
Là câu lục bát
Để dành ngày sau
Thơ là dòng suối rì rào
Là ghềnh thác
Là núi cao điệp trùng
Thơ là hoa bướm
Mùa xuân
Là thu tĩnh lặng
Ngập ngừng thông reo
Là sương khói quyện lưng đèo
Là miền sơn cước
Tôi theo em về…
Thơ trong mùa cô – vít
Cầm thơ
Ta đọc một mình
Thơ em ta nuốt
Cái tình không dây
Nắng mưa
Đã chọn nơi nầy
Mưa thì ngập nước
Rác cây rối bời
Nằm nhà riết cũng buồn thôi
Người buôn  kẻ bán đứng ngồi chẳng yên
Cà phê quán cốc bạn hiền
Chỗ đông cũng sợ ngó nghiêng phập phồng
Mùa dịch chẳng biết còn không  ?
Để ta ra ngõ bưởi bồng với em
Mỗi đêm ta đọc thơ em
Công viên lại sáng ánh đèn dễ thương.
               Liên  Phương ( Tiền Giang )