Chùm thơ cuối đông của Tịnh Bình

SƯƠNG KHÓI MÙA ĐÔNG

Thuyền mây xa lắc phương trời mộng
Tím bên hiên nhớ vạt hoa chiều
Lãng đãng mùa rơi nhòa sương khói
Chim về vườn cũ tiếng cô liêu
*
Ai gieo nhung nhớ mùa yêu cũ
Hiu hiu con nước gợn sóng cồn
Một sông phơ phất bờ lau sậy
Một trăng lồng lộng tỏa vô ngôn
*
Kêu khan bãi vắng chim nhớ bạn
Hanh hao gió bấc lạnh vai gầy
Mắt sương nhòa lệ trên vòm lá
Khóc với thương xưa một chút này
*
Cánh cửa chiêm bao dần khép lại
Mây ngàn bỏ núi lạnh trời không
Xôn xao phiến nắng lời trầm ấm
Muốn tỏ bày thương… lại cầm lòng…


NGÀY ĐÔNG CŨ

Nghe rét luồn khe cửa
Gió vờn lá khô xoay
Dường như mùi khói cũ
Chập chờn trong chiều nay
*
Lối xưa đường sương trắng
Bước chân khẽ ngại ngần
Bâng khuâng về xóm nhỏ
Chợt nghe hồn lâng lâng
*
Đi tìm ngày đông cũ
Trúc hiền đong đưa xanh
Đi tìm ngày đông cũ
Lau trắng phất phơ cành
*
Cánh đồng khô rơm rạ
Mong manh làn khói xa
Bếp chiều ai nhen lửa
Ấm áp như lòng ta…


HƠI ẤM MÙA ĐÔNG

Những đám mây trở dạ một cơn mưa
Bầu trời mòng mọng nước
Tiếng chim ẩn nấp nơi chiếc tổ mềm ấm áp
Vỡ giọng chồi non khoe mùa biêng biếc
Đợt đợt mùa màng tiếp nối hồi sinh
*
Không thấy nắng về trải lụa vàng ươm
Hạt mưa hoang ngác ngơ tìm lũ chuồn chuồn đi vắng
Chân cứng đá mềm thôi trông đất trông mây
Nở ra nụ cười rám nắng
Bông lúa cúi đầu ngậm giọt phù sa
*
Nghe thương rộn ràng tay liềm tay hái
Cánh đồng oằn mình vạch áo đất phơi
Ngọn khói bay lên
Giọt mồ hôi nhễu xuống
Bốc hơi mùi chiều trăm nhớ ngàn thương
*
Qua rồi cơn nắng mưa đắng đót
Cánh cò vượt gió băng sương
Ai réo rắt bài hoan ca xóm nhỏ
Lòng mẹ già thêm hơi ấm mùa đông…


CHIỀU ĐÔNG QUÊ CŨ

Sông trôi về đâu sông ơi…
Cánh đồng thả khói chơi vơi
Hiu hắt bờ lau trắng xóa
Mùa đông xõa tóc ngang trời
*
Hoàng hôn vương mây lang thang
Cỏ may từng sợi gió lùa
Chân trần về nơi thân thuộc
Hồn quê thấm đẫm hương mùa
*
Miên man chân trời chuông ngân
Đồng chiều cuống rạ bâng khuâng
Chật kín buồn thương quê xứ
Tiếng chim cúm núm thật gần
*
Mục đồng lùa trâu khuất lối
Sương giăng chẳng thấy nỗi niềm
Chùa quê mõ trầm man mác
Rụng về một phiến trăng đêm…


KHÓI ĐÔNG QUÊ NHÀ

Gió quấn quýt trên ngàn lá chín
Xao động cành trưa một tiếng chim
Cánh chuồn thức giấc bên ao vắng
Ngỡ thu lay gọi vội đi tìm
*
Chạm đông hơi bấc dường tê tái
Tóc trắng lau đưa lạnh tay người
Cánh đồng choàng đắp khăn sương ngủ
Đường quê cỏ dại hé môi cười
*
Tiếng trẻ nô đùa vang xóm nhỏ
Nhặt lá khô rơi nhóm lửa đông
Khoai vùi nóng hổi cời que bếp
Vừa thổi vừa ăn má đỏ hồng
*
Giắt mái tranh nâu chùm khói biếc
Những nếp nhà lan tỏa chiều thơm
Vẽ tranh quê mùa đông ấm áp
Đàn chim về chấm phá hoàng hôn…

TỊNH BÌNH (Tây Ninh)

Vannghemoi.com.vn − 16:34, ngày 27/01/2024, đăng bởi Phạm Ngọc Hiền
Từ khóa: