nói với mùa thu
một ngày cuối cho mùa thu tiễn biệt
lá vàng hơn và mây cũng quên về
lặng lẽ nở nụ cúc hồng thanh khiết
tiễn thu tàn da diết dấu đam mê
tôi ngoảnh lại nhìn thu vừa qua ngõ
gót chân ai còn đọng những dấu hài
chắc thu đã lẫn vào trong màu gió
nên tiếc hoài một vạt nắng vừa phai
một chút nắng cũng làm nên thương nhớ
cho nỗi buồn rơi đậu trái tim tôi
em đâu biết mùa thu vàng dang dở
trói hồn tôi trên nhánh khổ kia rồi
em lại đi như có lần đã đến
mùa thu nầy tôi đợi bước chân ai
nghe rất khẽ một nỗi buồn chống chếnh
tạt hồn tôi trong mộng mị đêm dài…
nguyễn minh phúc
nông nổi mùa thu
.
gió có hay khi trôi làn mây trắng
về lặng thầm pha màu nắng dần phai
đã là thu thì ngàn muôn sắc nắng
vẫn tìm nhau trong nông nổi sông dài
mây cũng thế khi vắt mình trôi nhẹ
có hay đâu thu đã đậu tay người
như đã muộn chiếc lá vàng rơi khẽ
thu ngỡ ngàng trong chớm gió heo may
tôi nông nổi đợi em về hạnh ngộ
có mây trôi và sương trắng lưng đồi
gió rất nhẹ mà thu thì không tới
giọt nắng chiều cũng tàn úa phai phôi
còn lại đây từng vũng sầu năm tháng
những mùa thu trong hờ hững tim người
chiều nhìn chiếc lá vàng rơi lãng đãng
mới hay rằng đã chết một lần thu…
mới hay rằng đã chết một lần thu…
nguyễn minh phúc
.
thu gửi cho người
từ những vườn khuya phơi ánh trăng
theo em buồn mấy ngón tay rằm
chạm bóng mê hoang sầu trăm ngã
tôi ngẩn ngơ nhìn sương khói giăng
gió xát một đời quanh lũng sâu
con sông nhớ suối bạc phơ đầu
tiễn em thu bẽ bàng đến muộn
tôi đếm mưa sầu theo khói bay
cúi xuống vớt lên ngàn tê dại
đá cũng như tôi buồn thở dài
nhớ em lặng lẽ mùa thu chết
đã nghe một trời chiều phôi phai
gửi người mùa thu vàng mênh mang
mùa lá buồn thiu đã trổ vàng
tôi thả tình tôi nghìn thu vỡ
vào hắt hiu chiều sương khói tan…
nguyễn minh phúc
áo lụa mùa thu
nghe thủ thỉ mùa thu về trước cửa
sáng mai nao em mặc áo lụa vàng
chợt như ngỡ có nỗi buồn dừng lại
loanh quanh hoài trong ký ức mênh mang
con bướm đó bao lần say giấc ngủ
thu bềnh bồng trôi nhẹ gót hiên xưa
tôi ngơ ngác nhìn mây trôi vời vợi
vắt qua thu từng chiếc lá sang mùa
tà áo lụa từ em vàng thanh khiết
dỗ dành tôi say giấc mộng bên đời
và từ những đóa hồng kia thao thiết
tôi mơ màng nghe giọt nắng vàng rơi
thu rồi sẽ chẳng bao giờ tời nữa
như người đi biền biệt mấy phương trời
nhưng miên viễn tà lụa vàng trước cửa
vẫn theo hoài trong ký ức xa xôi…
nguyễn minh phúc