Lão phượng

phượng già nghĩ ngợi lung tung

nghĩ về nhạc sĩ Vũ Hoàng lão thương

bài hát có tên “phượng hồng”

đó là nghệ thuật đưa lão vào thơ ca

nhân đây xin nhắc lời ca:

“những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng

em chở mùa hè của tôi đi đâu

chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám

thuở chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu

mối tình đầu của tôi ơi….”

lão đây hãnh diện cuộc đời

thành phố hoa phượng đỏ rực ngời chiều đông

ấy là thành phố Hải Phòng

công viên góc phố phượng trồng khắp nơi

lão đây không nói quá lời

tàng cây bóng mát cho người trú chân

sắc đẹp thì cũng tuyệt trần

hoa vàng trắng đỏ, cam hồng phân phân

lá phượng đẹp tựa đuôi chim

nên là phượng vĩ người tìm đặt cho

lão còn là “hoa học trò”

nhớ về năm tháng tuổi thơ sân trường

thương tà áo trắng phố phường

thương mùa nghỉ học phượng hồng chia tay

biết bao thế hệ xưa nay

nhắc tên phượng vĩ lòng rai rức buồn

nhớ thầy nhớ bạn bồn chồn

những năm tháng ấy có còn nữa đâu

lật trang lưu bút thuở nào

phượng hồng ép vở tuổi vừa vào yêu

mấy hôm lão phượng buồn hiu

thế gian kết tội án kêu giết người

nói rằng lão phượng già rồi

sao mà bất cẩn đè người học sinh

luật sư bào chữa lý tình

công lão thì có tội tình thì không

bởi vì mưa gió đổ giông…

cây già ngã đổ đánh đồng không nên

tại trời tại gió tại giông

chứ nào tại lão ra tay chặt hồng

trời cao ngó xuống xót lòng

thôi đừng chặt nữa phượng hồng trường ta !!!

Hai người bạn

đời người có số hẳn hoi

đời tui máy tính cũng đời nghèo sang

không may tôi gặp ông “văn”

sớm tối ông gõ lằng nhằng chán ghê

thơ văn ông có hay gì

đêm đêm ông bắt tui ngồi cùng ông

thẫn thờ ông nghĩ viễn vông

gật gù ông gõ bao dòng chữ nghiêng

tôi tức rồi lại nói phiền

ông liền nói nhỏ tao ghiền văn thơ

hồi nãy tao mới nằm mơ

thấy nàng tiên cá nằm chờ biển khơi

giựt mình tui lại la trời

cái ông này chắc là người trên mây

ông cười ông gõ liền tay

tao mà không viết ngày mai quên liền

trò này như kẻ tâm thần

nó chơi như vậy không phiền tới ai

cái tôi chơi với cái tôi

chuyện đời bia gái quên rồi mầy ơi

nhưng mà tao bị tiếng đời

thằng này lập dị dở hơi thế nào

nghĩ ra nó nói trúng phao

nhưng mà trúng một tào lao thì nhiều

số tao trời đất nó kêu

từ bao kiếp trước chứ tao có muồn

nhưng mà được cái vợ thương

không thôi thì cũng vác đàn ăn xin

thế mới nói trời công minh

nhưng mà tui hỏi thật tình

thơ văn nửa chữ bán buôn nổi gì

mai này tui cũng bệnh hư

tiền đâu ông chữa ông mua máy xìn

thì thì…tao xin bà nhà

bó tay chấm com với ông luôn !

sao ông không tính thiệt hơn

bỏ cha cái kiếp thơ văn cho rồi

đeo chi nó xé tơi bời

an cư lạc nghiệp cuộc đời mới yên

chú mầy phân rõ thiệt hơn

nhưng mà tao bỏ tâm buồn dạ đau

cái đầu nó kêu rầu rầu

như là nó ghiện xì ke lâu ngày

hèn chi tui thấy run tay

những khi không có ý hay luận bàn

nhưng mà tui thấy thơ văn

của ông buồn ngủ muốn mình mau hư

cho tui sớm được ông từ

đời tui may mắn kể từ từ đây

ê này chú nói trái tai

tui mà tức giận đập ngay chú liền

ông ngon thì đập tốn tiền

tiền đâu ông sửa bỏ ghiền chết luôn, hi…

chú mầy không biết cảm thương

tuổi già không việc nó buồn lắm ru

ngồi nằm bệnh tật nó tù

thì mau xuống lổ chứ chừ giỡn chơi

chơi đùa con chữ làm vui

bao giờ xuống lổ thì cười mà đi

sao mầy sụt sịt khóc chi ?

tui nghe mà tội thân già của ông

dù tui có chết cũng không

bỏ ông ở lại một mình buồn te

chú mầy đừng có hâm he

tao đây để ít vốn mua sửa mầy

nhưng mà hư ít thì thôi

hư nhiều tao quẳng chú mầy ra sân

dạ thưa ông chủ thơ văn

em đây phục vụ tháng năm ông cần

ừ, vậy mới là bạn chứ lị !

Ông thầy sống

nhớ hồi tuổi mới lên năm…

thấy ông đọc sách hỏi thăm những điều

xoa đầu ông nói cháu yêu

sách là “thầy sống” rất nhiều chuyện hay

trẻ thơ thắc mắc hỏi hoài

ông cười, ông kể không tài nào thông

nhớ lần ông nói mênh mông

đây là sách của mấy ông kỳ tài

mằn mò ông lấy sách hay

trưng bày kệ sách thẳng ngay thật nhiều

tay ông nhóm lấy truyện Kiều

sách này của cụ Nguyễn Du lâu rồi

bây giờ để lại ông coi

tính ra ông chết đã ngoài trăm năm…

nhưng mà sách ông vẫn còn

cho bao thế hệ coi mòn thời gian

đó là thầy sống là ông

lắc đầu tui lại thưa ông

con mà có hiểu chết liền cho coi

ông ừ, rồi lại giải bày

thì sách cụ viết rõ đây đây nè

ông liền đọc mấy câu Kiều :

«Thúy Kiều là chị, em là Thúy Vân

mai cốt cách tuyết tinh thần

mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười…»

Tui cười, ông gạt cháu rùi

đó là ông đọc, chứ phải lời cụ Du

ông ừ, rồi lại xoa đầu

mai này con lớn ngõ hầu hiểu ra

đời người rồi cũng ra ma

chỉ còn sách vở mới là nghìn năm

mai này con có lớn khôn

học hành thật giỏi ghi tên trường tồn

giàu nghèo nào có thiệt hơn

đức tài con để vết son cuộc đời

mai sau con có giúp đời

thì nên viết sách là lời của ông.

Tiên học lễ, hậu học văn

 

«Lễ là đức; văn là tài»

ngày xưa không biết tự đâu

chữ «tiên học lễ» đứng đầu trường thi

chữ «hậu học văn» đứng thứ nhì

treo treo phòng lớp lối đi nhà trường

thân quen chữ bảng tận tường

chứa bao ý đẹp lớn lên không mờ

đi theo đời suốt tuổi thơ

trau hồi đức hạnh thuở từ từ đây

ngẫm đi chữ Đức chữ Tài

vế sau liền trước chia hai chẳng đành

như là một khối tinh anh

làm nên nghiệp lớn anh hùng xưa nay.

lòng ai mang nặng chữ Tài

vai không chữ Đức chia hai đời người

ngả nghiêng nghiêng ngả đổi dời

vai cân chữ Đức thành người thẳng ngay

tưởng chừng như chiếc cân sai

bên cao bên thấp có xài được đâu

làm người chữ Đức đứng đầu

giúp đời sáng sủa nước giàu mạnh lên.

chữ Đức nghìn năm tựa mặt trời

soi đường dẫn lối Tài lên ngôi

người không chữ đức, tài ba lạng

ắt hẳn đời sinh tiếng để đời.

 

Thuở em đi

em về phố thị tuổi còn tươi

quán cóc bên hiên rộn tiếng cười

thuở ấy em đi mùa phượng chín

tình tôi ngót đắng tuổi đôi mươi

mười năm cách biệt em còn đó

những tưởng người xưa bỏ cuộc đời

mấy bước chân em xa dạo ấy

tôi chờ áo trắng mãi rong chơi.

Tan trường

xe em đạp phố nắng chiêù vương

áo trắng tung bay nẻo phố phường

mắt biếc xanh xinh màu lá cỏ

tôi theo tóc xõa cuối con đường

em xa phố thị từ khi ấy

bỗng chốc lòng kêu tiếng tư tương

áo trắng chiều nay bay phố thị

thương ai cái tuổi buổi tan trường.

 

Thư gửi

lòng tôi nắn nót chữ yêu thương

mấy bận đêm đêm nhớ thất thường

quán cóc chờ em qua lối nhỏ

thư tình tỏ rõ nỗi tư tương

em cười nhận nó mà không nói

những tưởng em thương nhớ vấn vương

tiếng pháo vu quy rền trước ngõ

em về chốn ấy thuở đoạn trường.

Kiếp thơ ca

cái số thơ ca hát với đàn

tiền nong thiếu trước hụt rồi than

thôi thì bỏ quách không chơi nữa

ấy vậy mà sao thấy nó sang

thương con vợ đen buôn xóm chợ

nuôi chồng túi chữ chữ cơ hàn

quanh năm vất vả nghèo mà phúc

nghiệp chướng luân hồi dẫu có nan.

….

cơm ngày mấy bữa áo thơm hương

chẳng chốc cà phe bước phố phường

những tưởng mình đây sang với thượng

nào thơ một túi túi tầm thường

luân hồi nghiệp chướng nào ai biết

một kiếp phong trần hát bốn phương.

được số bà nhà thương hết cỡ

thôi thì gối chiêú trải ra đường.

…..

thơ ca nhạc chép để tràn lan

máy tính buồn chờ kẻ viết văn

sớm tối đầu kêu không biết nghỉ

mà sao rất thích phím gõ bàn

cà phe thuốc lá ngày ba bữa

tốn kém tiền nong vợ nó nhăn

những lúc buồn so bà lại hỏi

sao ông ít viết chuyện thơ văn.

Nhớ quê

làng quê xanh biếc cánh đồng trưa

mấy chú bê con gặm cỏ bừa

mẹ tưới rau vườn xanh biếc lá

cha cày ruộng lúa những ngày mưa

quê hương cấp sách ngày đi học

nắng chói sông trưa tuổi tắm đùa

thuở âý quê hương mình đẹp lắm

bao giờ trở lại chốn quê xưa.

cò bay cánh trắng nhớ quê huơng

xứ Nhạn Gò Công cách dặm đường

tiếng hát Phương Dung về xứ mẹ

bờ tre khóm trúc trái xanh hường

bao năm cách biệt đời trai trẻ

vẳng lặng quê hương tiếng sóng trường

mấy chóc đời mau ra cát bụi

Gò Công xứ nhạn nhớ đoạn trường.

Phan Thanh Tâm – Cà Mau