Về từ xô bồ
những cuộc hùng biện
tranh luận
hay chửi bới
kì kèo
từ mĩ ngôn
khoa học
đời sống
đạo lí
đến thuyết âm mưu
chiến tranh và định luật
hay trôi tuột lời
chợ búa thẳng ruột ngựa
đều chỏng chơ
trên facebook, mạng xã hội hằng hà nhởn nhơ
không hồi kết
người nặng lời nhau
người lắng lòng buông thỏng
ồn ào vẽ cánh mây
lặng lẽ quên mùa giáp hạt
đều mang về ấm ức cả gian nhà
đời là mộng
ngồi mơ trong mộng có đẹp hơn?
sống vốn đau
cái ảo cũng khoác màu tang tóc!
về thôi em
đi chợ, nấu cơm
ngắt đọt súng tím treo lên khung cửa sổ
ngăn lẫn lộn ngoài kia
mắc võng đưa con tròn giấc ngủ
lời ru nào ôm ngọn nến lắt lay.
9/2018
Trần Đức Tín
Vuông – tròn – tam giác
khi những hình vuông, tròn, tam giác xuất hiện trong đầu của tôi
là lời ca yêu thương và bất diệt
là những kí âm của sóng Gạc Ma bao phủ
có cuộn trào nung nấu cũng không ra khỏi
Vòng tròn
Phan – xi -phăng đỏ đá
lở lói nặn nhào
cũng khuôn ép
Hình vuông
đã bao lần muốn gọi cố nhân ơi!
chiều thu không nhốt nắng
nhìn thôi em đừng nói
xa cách rồi những góc cạnh nhưn nhức con tim
Tam giác
chúng ta
ở góc nào cũng tột đỉnh nhói đau
đôi mắt em hồi mười tám
đôi mắt hình tròn
làm gã khờ mộng mị đến hôm nay
đôi mắt tù đày
đôi mắt biên ải
thuở thiếu thời anh giãy chết giữa tường vuông
đôi mắt bặt tâm
đôi mắt nhớ người
đời rộng quá
tam giác mình
lần mò mãi kiếp người cũng đau đáu xa thôi
cố nhân ơi hãy gọi nhau:
tròn, vuông, tam giác
anh nhớ người chỉ dám nói:
tam giác, tròn, vuông.
9/2018
Trần Đức Tín
Mảnh đất những ngày buồn
mảnh đất những ngày buồn
hồn hoa lá chạm vào nhau vỡ nát
những đoạn ngày tím ngắt
tím cả gang tay gầy
mảnh đất những ngày say
đến chệnh choạng mối thề trên môi em ướt sũng
ai ru đời bằng vị đắng
bằng thuốc độc
trên đỉnh tháp nguyên thuỷ gãy ngọn
có múa nữa không điệu Chàm man mác
mình xém đã yêu nhau kẻ thù của ta ơi
đừng khắc nữa ngoằn ngoèo chiếc thánh giá
hay là mình cứu rỗi nhau đi
đừng ám ảnh giấc mơ màu trắng
hãy để đồng nội reo ca
sáo diều mơn gió
hoa vàng nở rộ hồn đất bỏng
máu và máu
kẻ thù của ta ơi
hay là mình lên biên giới rừng tứa nhầy nhụa nhát dao
hay là mình xuống biên giới biển quyện đời nhau giãy giụa
mình đã xém yêu nhau rồi kẻ thù của ta ơi
mảnh đất bao ngày buồn
trốn đi đâu giữa vầng dương u ám
chết ngạt dưới gang tay
chết ngạt dưới tàn tro cằn cỗi
reo lên đi đồi thông nấm mồ hai xác
ta và kẻ thù của ta ơi
mảnh đất tự bao giờ buồn đến ngất ngây.
9/2018
Trần Đức Tín
Chiều Sài Gòn
Sài Gòn chiều tàn cũng nhanh
bao vương vãi người ru theo gió
nhà nơi đây chẳng ngõ sau ao lúa
lỡ nhớ nhau thì biết trốn đi đâu?
Sài Gòn tối mịt
Sài Gòn đêm thâu
hoa lệ quá
hồn người có sáng?
chen chút mãi vài câu quê mẹ
lọt nẻo nào mà thắt thỏm nhói đau
à ơi bẵng giọng
à ơi xa xăm
vọng đâu đấy mà sao cay xòe mắt
thề hẹn nữa đá vàng cũng nát
đất mẹ nơi nào
có ngóng chuyến phà mau?
Sài Gòn, 9/2018
Trần Đức Tín