Cây đàn thùng
thân em là kiếp đàn thùng
mắc nơi anh ngủ những lần thức thao
nhìn em anh thấy thế nào
vòng hai vòng một hao hao Thúy Kiều
vòng ba hao háo Thúy Vân
ngẩn ngơ anh đắm thân hình hai em
tóc mây sáu sợi thanh âm
tay anh mân chạm kêu lên tiếng lòng
anh ơi ôm lấy thân hồng
cho em tâm sự nỗi lòng cô đơn
đời em bảy nốt chẳng hơn
buồn vui lẫn lộn giận hờn huyên thuyên
thương em nhiều nỗi truân chuyên
bao người ôm ấp những lần vui say
thôi đừng buồn nữa ơi này
cùng anh dạo khúc mưa mây cuộc đời
anh này đừng có điêu lời
em đây nào phải Thúy Kiều năm xưa
được rồi em chỉ bông đùa
tay anh nhẹ lướt mân lùa thân em
rẩy run em hát cùng anh
mông em nghiêng tựa tay anh ấm nồng
em là cô gái chữa chồng
bên anh những lúc tơ lòng vấn vương
biết rằng em chỉ là đàn
sao mà hạnh phúc mỗi lần anh ôm.
Khúc tự tình
thân em là kiếp cầm ca
em mang tiếng hát cho đời thêm vui
là ai có nói đắng lời
kiếp là thế đó ông trời định cho
cây thương gió lặng đôi bờ
đàn kêu tâm dạ không ngờ biệt ly
anh ơi đừng có bỏ đi
ôm em thật chặt môi kề kề môi
những khi háo hức cuộc vui
lúc buồn anh lại nói lời điêu ngoa
anh cần em lúc trăng hoa
cần cho tới chán chán chê thân này
thân em tiều tụy hao gầy
em buồn em khóc sợ ngày chia tay
bằng lòng một kiếp cầm kỳ
không may số phận lâm ly thế này
anh mê sắc đẹp mày ngài
bỏ em bụi bám tàn phai kiếp người
em đây có tội tình gì
nằm trơ thân phận gái chi chữa chồng
thân em cũng một đóa hồng
không như mấy đứa có chồng liêu trai
mảnh mai áo khỏa thân mây
vải thưa hơ hớ thế này mà chê
tần ngần dáng đứng đê mê
ngần ngần thế đó anh chê chỗ nào
thế thì em cất nó vào
kia mà có hám đừng vào phòng the
em buồn những lúc vắng hoe
buồn anh những lúc trăng hoa con nào
những khi em giận nôn trào
lúc em lại nghĩ thế nào cho yên
đêm đêm dạ lắm ưu phiền
khuya ôm gối chiếc trăng nằm cành mơ
phòng không mở cửa đợi chờ
không gian tĩnh lặng ơ hờ thế sao
trống người trống lẫn chim bao
vắng người vắng cả tiếng chào hôm nao
mây mưa phũ lấp đời nhau
mưa mây lấp phũ nỗi đau tình cờ
chẳng màng chẳng tiếc tuổi thơ
màng chi số kiếp cầm ca đời người
thuở xưa cha kể chuyện đời
xưa kia có chị Thúy Kiều làng chơi
em nào dám sánh dám soi
nhớ ai ai nhớ nhớ người nàng thưa
mấy lời than thở cùng mưa
nàng thương cho kiếp nhảy cầu quyên sinh
lầu xanh đa khách nhân tình
xanh xao gối mộng một cành cô liêu
Kiều thương Kiều nhớ lắm điều
khóc cha khóc mẹ khóc yêu một người
nhớ người tri kỷ một đời
chàng thư sinh ấy ước thề Kiều hoa
Trọng tình trọng nghĩa châu sa
Kim tiền dẫu núi chẳng sa ngả lòng.
Phan Thanh Tâm – Cà Mau