rơi khẽ tiếng dương cầm

.

tôi hái cả mùa thu vào hoa cúc
cho yêu thương tràn cơn gió bên trời
gửi em lại cuộc tình buồn thổn thức
buổi tôi về nhìn chiếc lá vàng rơi

em thì đã qua hết thời con gái
tiếng dương cầm sương phụ giấu tàn phai
tôi tóc bạc bâng khuâng chiều mê mải
tìm hương xưa hun hút khói sương nhòa

chỉ còn lại cô đơn tràn năm tháng
lau lách buồn thả mấy nhánh cô liêu
nghe hạnh phúc rã rời chìm quên lãng
theo gió trôi thầm lặng buốt lưng chiều

ngồi nghe khẽ tiếng dương cầm năm cũ
quán xưa buồn vọng một khối tình đau
chắp tay lại đi dưới ngày vô trú
chiều lặng thinh nhìn mưa ngút sông dài…

Nguyễn Minh Phúc

.

Mưa xưa còn buốt đến bây giờ

.

Thưở đợi em về ngang qua ngõ
Mưa bụi rơi làm ướt vai người
Tôi ngỡ mây mùa thu ngừng lại
Và gió bên trời ngơ ngẩn trôi

Ngày ấy mưa ngoài trời lạnh lắm
Sao tôi nghe ấm trái tim mình
Nghe hoa cúc hồng khung trời thẳm
Thoảng tiếng em cười nghiêng dáng xinh

Rồi mùa thu nay em theo chồng
Mưa buồn in bóng một người trông
Lạnh quá bên hiên trời tê tái
Có một loài hoa chửa kịp hồng

Tôi đứng hiên chiều nghe tiếng mưa
Ngác ngơ từng bước nhỏ đợi chờ
Nhớ em mùa cũ sầu tan tác
Mưa xưa còn buốt đến bây giờ…

Nguyễn Minh Phúc