CHIỀU CUỐI NĂM
Một chiều ngày cuối năm
Nắng nhạt dần hiên trước
Nhành mai vàng lả lướt
Hé nụ chờ xuân sang.
Thương cánh én mỏng tang
Vội vã chiều mong đợi
Đường về xa vời vợi
Chầm chậm thời gian ơi!
Giọt đời ngoài hiên phơi
Đêm ba mươi trừ tịch
Lửa hồng vui tí tách
Hương bánh tét bùi ngùi
Khói trầm thoang thoảng thơm
Linh thiêng mà xao xuyến
Gió xuân nhè nhẹ luyến
Em có về kịp không?
Đêm cuối năm bồi hồi
Mẹ ngồi khơi bếp lửa
Én bay qua miền hứa
Ấm giờ thiêng giao thừa.
NHỚ CHẠP
Tháng Chạp
nơi một miền xa quê lăng lắc
Con vo tròn nỗi nhớ để chiêm bao
Ngược về niềm ước ao
Đêm vân vê những hồn nhiên yêu thương ngày cũ
Ba lưng áo phai bạc màu lam lũ
Đồng hanh hao sương phủ trắng vai Người
Cho xanh nồi bánh tét tối ba mươi
Cho ánh mắt con rạng ngời vui áo mới
Chúm chím nụ hoa bên hiên nhà đang hé đợi
Giọt mưa bay bay vừa đủ ướt chiếc lá mềm
Gió thì thầm hương thoang thoảng trong đêm
Bên thềm Tết đã len về lặng lẽ
Đêm ba mươi vui quây quần bên mẹ
Áo tràng lam ba thành kính dâng hương
Nội quấn thêm chiếc khăn len miệng ấm miếng trầu hường
Ngoài hiên đời chim líu lo đón chào một năm mới
Rồi dặm dài đường xa vời vợi
Viễn xứ tha hương mấy mươi năm con đón Tết quê người
Vẫn không quen những hụt hẫng chơi vơi
Bao Tết đi qua mà cũng như cái tết đầu tiên xa nhà khóc mướt
Nửa đời người vẫn luôn thầm mong ước
Một mùa xuân sum họp quê nhà .
CHẠP XƯA
Chạp về vội vã trong hanh hao nỗi nhớ.
Tháng chạp, xanh xưa một màu kí ức. Ẩn trong lớp rêu tơ là cả một thời thơ ấu hồn nhiên ngây dại.
Chạp về mở ra thênh thang lối cũ, tô sáng bức tranh đời muôn màu sắc, dạo lên những cung bậc bổng trầm du dương.
Chạp đóng lại ba trăm sáu mươi lăm ngày soạn thảo buồn vui, nhưng chạp mở ra vô số những trang đời mới. Và chúng ta tiếp tục cuộc hành trình theo vòng quay của thời gian.
Khi những giọt sương li ti làm mờ ảo không gian, gió hơn hớn trên lá cành là chạp đã đến bên thềm nhà rồi đó.
Chạp đưa ta về miền nhớ!
Làng nghề truyền thống đan thúng rổ… nên đêm tháng chạp xóm không ngủ. Nhà nhà thức đan đác… Nhìn xa, dưới tán tre lung linh những ánh đèn dầu, đẹp đâu thua gì đèn hoa phố thị. Tháng chạp có thể là mùa yêu. Nên trăng tháng chạp cũng mênh mang màu tình ý. Con gái tụ nhau về một nhà nào đó để đan đác …Thanh niên tìm đến đàn hát, chuyện trò. Để rồi sau đó là những nụ hôn ngọt ngào trao vội, và có thể đậm hơn, say hơn hoặc cũng có thể có những nụ hôn nhạt dần, mờ dần…Tình như trăng tình tháng chạp lúc lung linh lúc nhạt nhoà!
Những ngày hăm hăm, bầu trời bàng bạc một màu lạnh quắn. Lũ gà con cứ ru rú bên cánh mẹ. Hàng vạn thọ trước sân nhà lúp búp những nụ căng tròn chờ những tia nắng ấm xuyên qua là cựa mình bung cánh. Mấy chị em quần áo mặc chồng ba bốn cái cũng còn tái méc cả hai bàn tay. Cả ba bốn ngày không tắm mà vẫn thơm mùi chân chất nít quê. Chờ đến ngày giáp Tết, chị xin miếng vải vụn của thợ may về thấm chút dầu hoả rồi kì cho bong hết lớp da chết và đất bám cho mấy đứa em. Ngày 27 phiên chợ cuối của năm, cả xóm rủ nhau mang chiếu, mền … ra suối giặt. Nắng lên, suối trong veo nhìn thấy rõ những hòn sỏi trắng xinh xinh. Mấy con chuồn chuồn ớt đỏ chót bay lượn rồi đậu lên bờ đứa gai đang phơi chiếu. Rộn rã từ ngoài suối về đến nhà. Ba phát bờ rào cho phẳng, dẫy những mảng cỏ mọc lan lối đi vào cổng. Mùi khói đốt cỏ, đốt lá thơm đến nao lòng. Nhà giữa, má tán bột đường đóng bánh in phơi đầy bàn từng hàng ngay ngắn, trắng mịn. Mùi mứt dừa, mứt gừng sên thơm nức mũi. Hương Tết tràn ngập nơi nơi.
Chợ phiên tháng chạp rộn ràng với những vải vóc, giày dép, pháo hoa, đèn đóm, thịt cá, củ kiệu…. chừng 11giờ trưa là tan chợ nên ai cũng lo đi mua gì đó để chuẩn bị cho ba ngày Tết đủ đầy.
Chạp dịu dàng, xinh tươi như con gái sửa soạn chào Xuân. Chạp xênh xang thay áo mới làm rạng rỡ hồn quê!
Mấy mươi năm đón Tết xứ người, nhưng vẫn không quen được tiếng trống lân rộn ràng khắp phố, tiếng pháo nổ phát ra từ một thiết bị được cài đặt sẵn.
Và rồi tất cả cũng qua! Chạp đang trong từng ngõ ngách cuộc sống. Xuân đang tràn về nơi nơi! Tết đã bên thềm mà người thì vẫn cứ xa!
Ba phát bờ rào cho phẳng, dẫy những mảng cỏ mọc lan lối đi vào cổng. Mùi khói đốt cỏ, đốt lá thơm đến nao lòng. Nhà giữa, má tán bột đường đóng bánh in phơi đầy bàn từng hàng ngay ngắn, trắng mịn. Mùi mứt dừa, mứt gừng sên thơm nức mũi. Hương Tết tràn ngập nơi nơi.
Chợ phiên tháng chạp rộn ràng với những vải vóc, giày dép, pháo hoa, đèn đóm, thịt cá, củ kiệu…. chừng 11giờ trưa là tan chợ nên ai cũng lo đi mua gì đó để chuẩn bị cho ba ngày Tết đủ đầy.
Chạp dịu dàng, xinh tươi như con gái sửa soạn chào Xuân. Chạp xênh xang thay áo mới làm rạng rỡ hồn quê!
Mấy mươi năm đón Tết xứ người, nhưng vẫn không quen được tiếng trống lân rộn ràng khắp phố, tiếng pháo nổ phát ra từ một thiết bị được cài đặt sẵn.
Và rồi tất cả cũng qua! Chạp đang trong từng ngõ ngách cuộc sống. Xuân đang tràn về nơi nơi! Tết đã bên thềm mà người thì vẫn cứ xa!
NHỮNG NGÀY CUỐI NĂM
Tháng Chạp-tháng cuối năm. Tháng của bận rộn, lo toan- tháng mang nhiều cung bậc cảm xúc của những người xa xứ.
Đầu tháng Chạp, Sài Gòn không nắng, không mưa, âm âm một màu sương, vẫn còn chút hơi đông lành lạnh. Cuối ngày, trời lất phất mưa. Những giọt mưa trong vắt như pha lê vỡ.
Tháng Chạp, Sài Gòn vội vã hơn. Phố bỗng chật chội, ồn ào…Duy chỉ có người xa quê trở nên ưu tư , nghĩ ngợi nhiều. Một năm nữa sắp qua!
Tết sầm sập đến rồi, nhanh quá! Ba trăm sáu mươi lăm ngày trôi qua trong tích tắc. Ấy vậy mà những buồn đau vẫn kịp xoáy vào những thân phận khốn cùng. Là thế, nhưng rồi ai ai cũng tất bật với tháng Chạp, mong muốn bỏ lại một năm cũ đầy gian khó, tin tưởng hướng đến một năm mới với những gì tốt đẹp nhất đang ở phía trước.
Tháng Chạp, kí ức lại về trong nỗi nhớ quê xưa. Cả làng đêm đêm sáng đèn đan thúng đến khuya lắc khuya lơ. Cố để sắm cho con bộ đồ mới, cố để có thêm kí thịt trước cúng ông bà sau cho gia đình sum họp ngày Tết.
Tháng Chạp là nỗi háo hức đến nôn nao mong Tết về của lũ trẻ. Nhớ những ngày hăm … hăm… tháng Chạp, theo nội đi chợ phiên, đòi mua cho bằng được con gà trống bằng đất nung về thổi, cho nó gáy te…te…Ngoài tiếng Tiếng gáy đó là một trong những âm thanh ngày Tết quê xưa. Nhớ dáng nội nghiêng nghiêng bưng cái rổ chưng đựng một ít trầu cau, một ít bánh cho bầy cháu. Nội ơi, con nhớ nội! Đã nửa đời người rồi và hơn mười năm nội đi xa…mà mỗi tháng Chạp về con vẫn nhớ nội vô cùng.
Nhớ cái lạnh tê người của miền Trung tháng Chạp. Nhớ cái gió hanh hao làm nhanh khô nước ruộng. Bỗng thèm mùi hương lúa, mùi bùn đất, mùi khói bếp quá đỗi!
Tháng Chạp Sài Gòn càng ồn ào náo nhiệt sôi nổi bao nhiêu thì lòng càng trống vắng tủi thân bấy nhiêu. Mấy mươi năm xa quê nhưng Tết Sài Gòn vẫn còn xa lạ và buồn đến nao lòng.
Phan Thị Kim Loan