MẸ ÂU CƠ
Mẹ Âu Cơ đội trời cao
dẫn đàn con tránh sóng trào bão giông
mở mang rộng đất dài sông
Tào thiên lập địa trông mong dân lành
Mẹ ta tâm thiện lòng thành
nổi nênh vận nước giao tranh cứ hùng
tới đâu cũng gốc Việt chung
về đâu cũng cháu con cùng bọc ra!
Người xưa tạo lập sơn hà
khai quang gầy dựng muôn nhà nước Nam
xây đời hoa gấm thênh thang
cháu con gìn giữ qua ngàn năm sau
đói no đùm bọc lẫn nhau
giữ gìn quốc thể, bạc đầu chẳng lay
Cội nguồn lương thiện sum vầy
ôm vào một khối tình đầy quê hương
                                                                   HOA NGUYÊN
 LÀ MẸ
Gặp ngày xơ xúi buồn lo
lại về với Mẹ, dựa bờ vai thon
Một đời thắt đáy lưng ong
Cân vàng thước ngọc rã ròng bể dâu
Cháu con thảo hiếu nguyện cầu
ơn bền độ phụng dưỡng lâu Mẹ già
 Con về khát vã mắt hoa
nhá nhem chiều xuống, sương pha mái tàn
Chỉ là Mẹ chịu cưu mang
Một mai xin trả nghĩa ân cho người
Nhất Mẹ trọn tốt trên đời
 chẳng hề than vãn đâu thời vàng son
trĩu vai cõng gánh sống còn
Bao năm lưng Mẹ còng thon cảnh nhà
cho con nương náu thịt da
nổi chìm vận nước cũng là Mẹ đau
                                                                              HOA NGUYÊN

LẦN QUATHƠ DẠI

Khi chúng con chào đời
Gió bấc se lòng Mẹ
Bờ tre hát đầu làng
Tiếng khóc vẳng qua nôi
hòa tình Cha nặng trĩu
Mụ Bà dạy nếp nền
Con tập tành vin bước
làm bạn thân cuộc đời
Trên cánh đồng hoa cỏ
Đêm ôm Mẹ nhân từ
Ngày vui Cha bác ái
mà nghe ở đời này
vẫn đẹp tươi luôn mãi
nở hoa trái thiên đường
uống lời ru dào dạt
À ơi… Con ngủ ngoan
dỗ dành bao năm tháng
cười trong giấc thơ ngây
mớm bọt con từng ngày
neo lưng còng của Ông
vin nếp nhăn trán Bà
Con lần qua thơ dại
                        HOA NGUYÊN