Ông nhặt được giò Lan rừng ai bỏ đói

Hôm đi kiếm ống lon ông chộ ở đây rồi

Héo úa xác xơ, nhặng bám với ruồi

Bên đống rác, sau cơn mưa. Nó tự nẩy chồi đâm nhánh.

Trời sang xuân nhưng tháng tư còn lạnh

Cây cối thi nhau khoe sắc quanh nhà

Bỗng sáng nay niềm vui vỡ òa

Giò Lan ông chăm vừa nẩy mầm sự sống.

Giò Lan treo dưới cây ổi đào bỗng nhiên mọc mậm

Một nhánh còn khoe duyên với chiếc râu dài

Và cứ lớn dần sau mỗi sớm ban mai

Hứng giọt sương đêm, nghe tiếng ve gọi mùa mà khôn mà lớn.

Rồi một bông hoa bỗng dưng nở muộn

Đua hương với xóm giềng khoe sắc tự khi nào

Chỉ ngẩn ấy thôi nhưng ông vẫn tự trào

Đời là vậy: “Không lấy đi của ai tất cả”.

Sân vườn nhà thêm chùm hoa lạ

Sánh vai cùng hoa bầu, hoa đậu biếc khoe duyên

– Chuyện bên ấm chè. Có nét rất riêng:

(Ông chơi hoa không cầu kỳ mà chỉ thương đời hoa cùng cảnh ngộ)./.

Thành cổ Vinh. Xuân – Hạ 2022