Chiều đi qua lối cổng làng
Theo chân bông lúa trải vàng đường quê
Hương cơm ra đón người về
Thương sao bóng mẹ tựa kề phên thưa
Chiến trường đã lặng vào xưa
Con đò thiên lý chưa đưa người về
Chạnh niềm ruộng níu chân đê
Thương tình nước ôm hồn quê vào lòng
Đi từ lúc chớm rạng đông
Cuốc cày quang gánh thành dòng tâm tư
Tiếng cười đến trước nông phu
Cổng làng hớn hở cứ như ai chào
Trưa hè yên ắng làm sao
Gió như lửa đốt trốn vào tịch liêu
Hẹn nhau khi nắng đổi chiều
Quai thao yếm thắm đợi yêu cổng làng
Những khi lầy lội sình bùn
Thương bao em trẻ đẩy đùn nhau qua
Chữ thầy áo mẹ cơm cha
Một thời sẽ hoá thành hoa mọi thời
Ngọt ngào bên tiếng ru nôi
Ngày vui lúa chín bếp cười hê ha
Đâu rồi tà áo thướt tha
Để đôi mắt tiếc nhìn qua lỡ làng
Mỗi năm có mấy hội làng
Nhanh ăn chóng lớn thành trang diễm kiều
Là nơi gửi gắm bao điều
Nên khôn thì phải chắt chiu từ lòng
Giận hờn chín bỏ thành không
Dịu dàng cả những lời không dịu dàng
Chung nhau một chén trăng vàng
Rượu không ly khách tình càng đậm sâu
Miếng trầu buộc thắt ngày sau
Xinh xinh cánh phượng đẹp câu ước nguyền
Thêm vui ruộng cả ao liền
Thêm yêu đất nước vẹn nguyên cõi bờ
Đường cày đã hoá thành thơ
Mọc lên điệu ví câu hò câu ca
Cấy xuân xuống cánh đồng hoa
Xinh em đẹp mặt mẹ cha họ hàng
Yêu sao nghĩa xóm tình làng
Sắt son chung thuỷ của nàng dâu xưa
Cổng làng vẫn đón vẫn đưa
Trách ai ngại nắng ngại mưa không về