Rồi ta vẫn làm thơ đợi chờ ngày ấy
Cái ngày hư vô…
Chẳng phẳng phiu mây khói nhấp nhô
Vờn cùng trăng bạc
Đêm nay nhàn nhạt màu trời…
Rồi sẽ đến bên thềm mùa cũ
Tưởng đã đi qua…
Không ngọt ngào hương hoa nồng đượm
Chỉ có cuộc đời luộm thuộm…mấy lần…
Ai hỏi ta: “có bâng khuâng?”
Không một chút tần ngần nào cả
Chỉ có cơn mơ đôi lần nghiêng ngã… giật mình…
Ta vẫn thấy đẹp xinh, dù là rêu mốc
Một nét tươi xanh…
Cuộc đời đâu có là bức tranh sắc màu tô vẽ
Hà cớ chi phải tuyệt trần…