Anh đâu có gì để bảo đảm cho em

Căn nhà trống, chỏng trơ sách vở

Gió lật ghim cài, phất phơ những tờ phiếu nợ

Cứ nhịp phập phồng như tiếng búa gõ vào đêm

                        *

Cứa toạc không gian, rướm máu cặp môi mềm

Nét dằn dỗi lạnh lùng toan tính

Hạnh phúc không thể ngủ yên trong xó xỉnh

Dấu tình này cũng chỉ để lãng quên

                       *

Nhìn vẩn vơ, ảo mộng chảy lần qua

Cứ day trở trong nỗi niềm gió tốc

Chưng hửng bước, rẽ ngang rẽ dọc

Con đường quen, mà ký ức đã mờ xa

                       *

Chợt nhớ những chiều ngồi nhấm nhẳng nhấm nha

Góc phố vắng, một ước mơ chật hẹp

Lãng đãng trôi, hình như có điều gì gượng ép

Biết đó là dấu chỉ lệch pha

                       *

Khát vọng của em, trong đó không có anh

Cứ mơ tưởng điều này không có thật

Dù năm tháng quẩn quanh, một vụng tình rơi đâu mất

Chỉ còn lại bên đường, dãi nắng biếc – ngời xanh