Trước đứa ăn mày, tất cả chúng ta Hoá Thánh!
Nó đói lòng, cúi lậy rất từ bi
Đêm trung thu, đèn hoa giăng sáng
Không che nổi cái bóng gầy đi của đứa ăn mày.

Nó còn địu một bé em còm cõi
Ăn mày từ thuở khai sinh
Hai đứa ăn mày, mặt lạnh như trăng
Hoà phối cảnh vào bức tranh xứ sở…

Tôi đang đắm hồn say tìm thi tứ
Gặp cảnh tình, lòng bỗng rối ren
Biết trên đời còn lắm nỗi thương tâm
Cố trốn quên, cũng không trốn nổi.

Dưới gầm trời này, có phải đã muôn năm như vậy?
– Kẻ cần cơm bên những đứa cần vàng…
– Lũ cần tình thương, sống lẫn giống bạo tàn…
Và gộp lại, gọi chung là Nhân Thế !?

Con chim thơ ngửa cổ lên trời cao để
Hót chơi hay là vứt bút đi?

PHẠM NGỌC THÁI