Ngược dốc già tìm lại ngày thơ
Thương nhớ vừa đi vừa buồn xa vắng
Phượng đã nở trên tà áo trắng
Mắt xoe tròn không biết phải yêu không
Chắc tại ngu ngơ nên chẳng hiểu được lòng
Như bài tập…điểm mười luôn ẩn số
Đường sẽ rộng sau chênh vênh gian khó
Cái chữ cũng hiền nhưng thật tài hoa
Ngày bắt đầu từ tiếng kẻng đi ra
Sách vở theo em tươi cười đến lớp
Cô giáo vùng cao nào cũng đẹp
Đi trong sương
Trong hoa lá hòa đàn
Những mái đầu xanh
Bí ẩn của rừng
Chân chất thật thà như mầm cây ngọn cỏ
Không có gì lại có nhiều thương nhớ
Thương nhớ khơi nguồn cho những tình ca
Không đến trường thì đến xóm xa
Cũng cấy cũng gieo cùng bản làng buôn sóc
Bài học mở ra từ hạt thóc
Đố em…nhỏ nhoi sao nuôi đủ muôn người
Hạnh phúc biết bao khi nhận được tiếng cười
Dẫu ánh mắt hay nụ cười bẽn lẽn
Ai bảo núi rừng không e thẹn
E thẹn thật thà
E thẹn hồn nhiên