Đừng rong chơi cơn gió của anh
Ngồi xuống đây cho em chải tóc…”

Nguyễn Thị Việt Hà

Đừng rong chơi ánh mắt lang bạt
Em không đủ sức mãi đùa trò cướp bắt
Anh nuôi chi giấc mộng vô thường
Về xem em
Nuôi đàn gà bên hiên nhà, chái bếp
Anh đi rồi
Trong nhà thừa ra chiếc võng
Vắng mùi khói thuốc
Cả tách trà cũng bị lãng quên…
Em cố là anh
Em tập nuôi… nỗi nhớ không tên
Cũng vời vợi nhưng chỉ mình em biết
Không phồn hoa, nguy nga, tráng lệ
Chỉ đủ đậm đà của tất cả tuổi xuân
Anh về
Mình trồng thêm luống rau, gieo vài hạt ớt
Chăm đàn gà, tưới mấy luống rau
Anh cứ rong chơi cơn gió của anh
Em thả ước mơ theo cơn gió thổi!

Trần Đức Tín