Có một góc khuất
Chẳng bao giờ khuất
Cứ lấp ló ẩn hiện không ngừng
Khóe mắt rưng rưng
Em buồn rơi lệ!

Tự hỏi lòng: Tại sao lại thế?
Vắng tiếng Người góc nhỏ mãi chênh chao
Góc phố quen buồn rũ lá khi nào
Có phải chăng phố cũng sầu thương nhớ?

Vần thơ đau, em một đời nặng nợ
Dứt ruột thương sao phận mãi dập dềnh
Biết rằng yêu đau khổ thì chẳng nên
Con tim bướng ru nửa đời chưa ngủ…