Hẹn gặp ở Song Tử Tây – Trần Tú

– Mẹ giữ gìn sức khỏe, con đi đây ạ. Khi nào nghỉ phép con sẽ về thăm mẹ!.
Xe từ từ lăn bánh để lại sau lưng ngôi nhà ngói đỏ đã ngả màu trầm theo năm tháng. Mẹ tôi vẫn đứng đó, cạnh cánh cổng nâu mắt rưng rưng lệ, dưới cơn mưa phùn của những ngày đầu năm mới. Bóng mẹ khuất dần, ngôi nhà quen thuộc khuất dần, chỉ còn những thửa ruộng xanh mướt của mạ non là đang lùi chầm chậm về phía sau như muốn níu kéo bước chân người. Tôi đã đến với Trường Sa vào một ngày như thế.
Tên tôi là Phong. Mẹ bảo đó là tên bố đặt cho tôi. Tôi vẫn nhớ đôi mắt nhòe lệ của mẹ khi kể về chuyện cái tên của tôi. Hồi ấy, trong thư bố viết: “Anh ở nơi xa mọi thứ vẫn rất tốt, em ở nhà gắng giữ gìn sức khỏe. Anh không có nhà, thương em vất vả. Cố gắng em nhé. Khi nào con chào đời, anh hứa sẽ về thăm hai mẹ con. Em đã tìm tên gì để đặt cho con chưa?. Nơi đảo xa có một loài cây luôn mọc rất hiên ngang, không sợ những cơn giận dữ của biển trời, đó là cây phong ba. Thật hay tên anh là Ba, anh muốn đặt tên con của chúng mình là Phong. Ba là sóng, Phong là gió. Nơi đầu sóng, ngọn gió, nhớ em và con thật nhiều!”.
Nhưng khi tôi chưa kịp chào đời thì bố đã hy sinh. Tôi chỉ được nhìn thấy bố qua tấm ảnh nơi bàn thờ. Trong ảnh, bố mặc quân phục hải quân, trên áo có những sọc xanh màu nước biển. Đôi môi người nở nụ cười ấm áp. Bố luôn đến bên tôi qua những câu chuyện mà mẹ kể. Trong giấc mơ của tôi, hình ảnh bố đứng gác giữa biển khơi mênh mông sao mà hiên ngang thế. Tôi đã luôn khao khát một ngày nào đó mình sẽ được đến nơi mà bố đã hy sinh.
Tốt nghiệp cử nhân y khoa. Ai cũng khuyên tôi nên vào làm tại trung tâm y tế huyện cho gần nhà. Nhưng giấc mơ đến với Trường Sa vẫn luôn thôi thúc thôi. Một ngày nọ, tôi khẽ thủ thỉ:
– Mẹ, con sẽ đến Trường Sa.
Đôi mắt mẹ bỗng đỏ hoe. Tôi hỏi mẹ:
– Có phải mẹ không muốn con đến đó?. Mẹ chỉ khẽ lắc đầu, mắt người rơm rớm lệ:
– Con hãy làm những điều mà con muốn, nhưng phải nhớ giữ gìn sức khỏe đấy nhé!. Tôi gượng cười:
– Mẹ cứ yên tâm, con trai mẹ lớn rồi.
Tàu đưa tôi đến với đảo Song Tử Tây, một đảo nằm ở cực Bắc quần đảo Trường Sa. Giữa mênh mông biển khơi, đảo hiện lên xanh ngắt và thơ mộng. Từ xa, tôi đã thấy ngọn Hải Đăng Song Tử Tây cao sừng sững như đôi mắt của biển định hướng cho những con tàu ngoài khơi xa. Song Tử Tây vừa ngày nào còn xa lạ, mới mẻ, giờ đã trở thành quê hương thứ hai của tôi. Tiếng sóng biển ngày nào với tôi còn ồn ào là thế mà giờ nó giống như hơi thở, êm đềm mà đầy sự sống.
***
Bình minh, những con sóng xô nhẹ vào ghềnh đá. Mặt trời đỏ ửng từ từ nhô lên. Trời và biển một màu xanh trong biêng biếc, thấp thoáng những cánh chim Hải Âu chao lượn trên mặt biển. Đang vào mùa sinh sản nên chúng ríu rít gọi bạn tình. Thỉnh thoảng có những con sà xuống đậu vào vai người rồi lại tung cánh bay đi. Ở đây, người lính coi chim Hải Âu như những người bạn và chúng cũng thế. Một đôi chim Hải Âu vụt qua, tôi bất giác mỉm cười, trông chúng thật hạnh phúc.
– Này, chú em, lại nhớ người trong mộng rồi phải không?
Tôi giật mình quay lại thì ra là anh Toàn, kịp cười gượng một cái. Tôi nói:
– Biển hôm nay đẹp quá anh à!
– Đùa, anh hiểu chú mày đang nghĩ gì đấy. Nhớ thì cứ nói là nhớ. Có làm sao đâu, có duyên ắt sẽ gặp lại. Mà anh nói thật, thương những người phụ nữ của chúng mình lắm, họ thật thiệt thòi!
Anh Toàn vỗ vai tôi động viên rồi đi, bỏ lại mình tôi với bao suy nghĩ. Tôi nhớ, mình đã từng hỏi mẹ:
– Mẹ yêu bố nhiều lắm phải không?. Mẹ mỉm cười mà rằng:
– Ừ. Mẹ yêu bố nhiều như bố yêu biển vậy!
Và có lẽ tình yêu với những người lính như chúng tôi không phải chỉ là chuyện của hai người mà còn là chuyện của biển nữa.
Năm ngoái, khi tàu vừa đưa chúng tôi từ đảo Sinh Tồn trở về thì có thông báo gấp về tình trạng của một nữ sinh. Đó là sinh viên của trường đại học sư phạm vừa tham gia hành trình “sinh viên với biển, đảo Tổ quốc”. Theo lịch, đoàn chuẩn bị lên tàu trở về đất liền thì đột nhiên cô gái bị đau bụng dữ dội. Cơn đau khiến mặt cô tái mét, ai nấy đều hết sức lo lắng. Sau khi thăm khám, chẩn đoán nữ sinh bị viêm ruột thừa cấp, cần mổ cấp cứu ngay. Vậy là tôi cùng các đồng chí trong bệnh xá nhanh chóng bắt tay vào thực hiện nhiệm vụ.
Sau ca phẫu thuật, tôi vô cùng bất ngờ khi biết nữ sinh cùng quê với mình. Lần thăm khám ấy, sức khỏe của em đã ổn định hơn. Thấy tôi, em tỏ vẻ ngượng ngùng:
– Em thấy áy náy lắm vì đã làm phiền các anh!
– Không sao đâu, chỉ cần em mau khỏe là tốt rồi.
– Nhưng khi nào em mới có thể trở về đất liền ạ!
– Nhanh cũng tầm hai tháng em ơi. Sao, em muốn về đất liền lắm rồi phải không?
– Nếu em nói, em muốn ở lại anh có tin không?
– Cuộc sống ở đây vốn khắc nghiệt mà, có mấy ai…Tôi bối rối.
– Nhưng đó lại là sự thật. Cô gái mỉm cười thật tươi. Nụ cười làm ấm lòng người đối diện.
Anh Toàn gần đó cũng buông lời trêu đùa:
– Hay là em ở lại nơi này luôn đi, thằng Phong yêu nơi này đến quên lấy vợ luôn đấy!. Anh khuếch vào tay tôi, nháy mắt cười vui rồi bỏ đi. Tôi bỗng thấy mặt mình nóng ran.
Sau bận đó. Tôi cứ kiếm cớ để gặp em. Không phủ nhận lòng tôi luôn tràn ngập những cảm xúc vui sướng, dù đâu đó vẫn ngổn ngang bao lo lắng. Tôi cứ sợ lỡ đâu… Giống như cách tôi đã đánh mất mối tình đầu của mình vậy. Em nói tình yêu tôi dành cho em chưa đủ lớn, bởi lẽ tôi đã lựa chọn ra đảo mà không lựa chọn ở lại vì em. Trường Sa ở gần tôi, nhưng chưa chắc đã gần bên em.
Đêm cuối cùng Thanh Nga ở lại trên đảo, đó là một đêm trăng sáng, ánh trăng soi xuống mặt nước lung linh, bầu trời lấp lánh những vì sao, gió từ biển thổi vào êm đềm. Không khí trên đảo thật nhộn nhịp, một buổi giao lưu văn nghệ đang diễn ra. Khỏi phải nói văn nghệ là món ăn tinh thần to lớn với quân và dân trên đảo, nó giúp người ta quên đi những mệt mỏi, khó khăn của hiện tại, để hướng tới một tương lai tươi sáng hơn. Giọng hát trong trẻo vang lên “…vẫn gần bên em vì Trường Sa luôn bên anh, vẫn gần bên anh vì Trường Sa luôn bên em….”. Là Thanh Nga, tôi ngạc nhiên. Vốn máu văn nghệ nên ngay khi người dẫn chương trình hỏi có ai muốn song ca cùng cô nữ sinh này không, tôi đã bắt míc và hát bằng cả tấm lòng. Mọi người reo hò, cổ vũ nồng nhiệt cho sự kết hợp đầy ăn ý này.
– Xin cảm ơn các đồng chí và mọi người trong thời gian qua đã luôn lo lắng cho tôi. Với tôi đây là một hành trình thật ý nghĩa. Nơi đảo xa này tôi thấy được tình quân dân thắm thiết. Thấy được những vất vả và hy sinh của bao người. Sau chuyến đi này, tôi sẽ nói với mọi người, nói với tất cả các em học sinh của tôi rằng: Biển đảo của chúng ta đẹp lắm. Trường Sa, Hoàng Sa là của Việt Nam. Tôi yêu biển đảo thêm yêu quê hương, đất nước mình.
Sau lời phát biểu, những tràng pháo tay giòn giã vang lên. Còn tôi bỗng đứng ngây ra đó, con tim tôi trở nên chộn rộn. Tự dưng, tôi thấy mình ngây dại. Mọi người đã tản đi hết mà tôi vẫn đứng đó như trời trồng.
– Anh ơi, anh không định về nghỉ à? Thanh Nga mỉm cười hỏi tôi, đôi mắt em mở to nhìn thật sâu vào mắt tôi.
– À, ừ, có. Đợi anh một chút nhé?
– Tặng em này!
Tôi tặng em một đóa hoa ốc biển. Đóa hoa do tay tôi tự làm. Ốc biển nhặt về rửa sạch, phơi khô, mài sáng, đục lỗ, sơn màu rồi gắn lên thân cây được uốn tỉ mỉ bằng dây đồng bọc nhựa dẻo xanh rêu.
Nga nhận món quà miệng reo lên thích thú:
– Đẹp quá, những bông hoa màu đỏ!
Cả đêm, tôi không thể chợp mắt. Tiếng sóng xô vào ghềnh đá dào dạt, trăng trên trời vẫn cứ sáng vằng vặc. Tất cả, như thể đang muốn thức cùng tôi.
– Em sẽ quay trở lại nơi này chứ?
Em mỉm cười gật đầu, vẫy tay chào tôi. Bóng con tàu nhỏ dần rồi khuất sau những con sóng xa xa.
***
Tôi là Thanh Nga. Tôi vừa tốt nghiệp đại học sư phạm chuyên ngành giáo dục tiểu học. Bố mẹ đã dự định xin cho tôi công tác ở một trường tiểu học gần nhà. Nhưng tôi lại muốn đến một nơi khác. Và điều ấy khiến bố mẹ tôi khá đau lòng.
Từ khi biết được ý định của con gái. Cả bố và mẹ đều hết lời can ngăn, khuyên nhủ tôi. Nhìn ánh mắt bất lực của bố mẹ, tôi thấy tim mình se lại. Khi ấy, tôi biết mọi lời giải thích của mình đều là không thỏa đáng.
Ban đầu, tôi là một học sinh không thích học môn sử. Nhưng từ khi lên cấp ba, cô giáo chủ nhiệm, cũng là giáo viên lịch sử đã làm thay đổi cảm nhận của hầu hết chúng tôi về môn học. Những tiết học lịch sử nhàm chán được cô thay bằng những câu chuyện lịch sử hào hùng. Qua những câu chuyện cô kể, chúng tôi hiểu thêm về quá trình dựng nước và giữ nước của cha ông ta. Hiểu được những mất mát, hy sinh mà con người đã và đang phải trải qua để đấu tranh giành độc lập cho dân tộc, gìn giữ nền hoà bình. Và xúc động biết mấy, khi cô kể chuyện về những người lình Trường Sa. Trong số ấy có chồng cô, là một liệt sỹ đã hy sinh khi tuổi đời còn rất trẻ.
Từ đó, ước mơ làm cô giáo cứ lớn dần lên trong tôi. Và cũng là lí do tôi quyết tâm thi vào trường sư phạm. Bất ngờ hơn, trong một dịp về thăm cô nhân ngày nhà giáo Việt Nam cô chia sẻ con trai mình đã tình nguyện ra đảo công tác, đó cũng là ước mơ từ bé của anh. Cô cho chúng tôi xem ảnh anh. Tôi đã nhìn vào tấm ảnh đó rất lâu, lòng lâng lâng nghĩ về nơi biển khơi bao la rộng lớn, ở đó chắc chắn có thật nhiều những ước mơ.
Tôi gặp Phong. Phải mất một khoảng thời gian, tôi mới nhận ra anh chính là chàng trai trong tấm hình năm nào. Anh gầy hơn, làn da rám nắng, nhưng nụ cười luôn tươi rói và ánh nhìn thật ấm áp. Cách nói chuyện của anh rất chân thành. Nhìn anh mải mê cứu chữa cho các bệnh nhân. Rồi những khoảnh khắc anh bế các em nhỏ, chơi đùa với chúng như một người bạn. Tôi bỗng thấy những gợn sóng nơi lòng mình ngày một lớn hơn. Nếu anh là bờ cát tôi nguyện sẽ là những con sóng xô bờ kia. Tôi quay lại Trường Sa chẳng phải vì một phần cơ thể mình đã nằm lại nơi đó mà vì lòng tôi luôn neo đậu ở đó một nỗi nhớ khôn nguôi.
– Thưa bố mẹ con đi.
Chỉ chừng ấy câu, nhưng tôi phải cố kìm nén những tiếng nấc để cất nên lời. Tiếng mẹ thút thít:
– Nga, con suy nghĩ lại đi!
Giọng bố giận dữ:
– Kệ nó đi, để xem nó chịu được bao lâu.
Tôi không trách bố, chỉ mong một ngày nào đó bố mẹ sẽ hiểu cho tôi.
***
– Phong này, mấy hôm cậu ra khơi, có một em gái rất xinh hỏi thăm đấy. Tôi có đùa là cậu nghỉ phép về đất liền cưới vợ rồi. Và đúng là mặt trời trong em như biến mất!
– Anh cứ đùa, gái nào mà lại đi hỏi thăm em.
– Không đùa, người quen ấy, đi mau không người ta giận rỗi bỏ về đấy!
– Thật ạ. Cô ấy đâu rồi anh?
– Trường tiểu học, giáo viên mới!
Tôi chạy vội đi, lồng ngực phập phồng từng nhịp đập. Vẫn nghe tiếng anh Toàn với theo: – Này bình tĩnh đã, làm gì vội thế!
Tới lớp học, đám nhỏ đang vây quanh một cô giáo trẻ. Cả cô và trò cùng đồng ca vỗ tay bắt nhịp hát: “Em yêu lắm Trường Sa ơi/ Yêu cát trắng và yêu biển xanh…”.
Tôi đứng lặng ngoài cửa, như không tin nổi vào mắt mình. Thanh Nga ngẩng lên, ánh bình minh làm khuôn mặt nàng bừng sáng, ánh mắt nàng nhìn tôi long lanh. Môi nàng nở nụ cười tươi tắn. Tôi nhìn nàng mỉm cười hạnh phúc. Chúng tôi cứ nhìn nhau như thế, tiếng hát của bọn trẻ vẫn rộn vang trong lớp học.
Trường Sa không xa. Song Tử Tây một ngày nắng đẹp, tôi được nghe tiếng sóng hòa cùng với nhịp đập của trái tim mình.

Trần Tú

Vannghemoi.com.vn − 06:14, ngày 15/03/2024, đăng bởi Phạm Ngọc Hiền