Hoàng hôn

hoàng hôn vui buồn ra sao…

bao cánh chim dồn dập xuôi về bóng trời xâm xẩm

mây thay hình đổi dạng đến kỳ dị

gợi trong tôi buổi chiều nơi quê mẹ ngày nào

biết bao cánh cò trắng căng cánh

bay qua đồng lúa bát ngát gió chiều

vượt con sông tuổi thơ xanh xanh trái chín bốn mùa

bọn trẻ ngất nghểu lưng trâu hát vang bài mục đồng đuổi trâu về

màu xanh rau muống nhà nghèo mọc sau mương nhà

in mờ nền trời nhạt nắng

mà những lần tôi hái cho mẹ bưng ra chợ bán

được đồng mốt đồng hai cho tôi đi học

mây chiều còn như chiếc áo cũ nhèo rách tươm

mà mẹ vá cho tôi đi học thì hiện cuối trời xa tít

bao hồi ức nhuộm bầu trời ảm đạm

tim thắt mạnh dòng máu đau đớn

hình ảnh của mẹ tràn ngập bóng chiều đổ xuống hàng cây

lưng mẹ khom ngã dài….Mẹ tôi đã già thật rồi !

Phượng

mùa phượng nở

ký ức còn đọng lại hình bóng

cây phượng già gồng mình trong nắng gió mùa hè

tôi đi nhặt cánh phượng rơi như bướm hoa ép vở chơi

nhớ thầy cô thời tiểu học như mẹ như cha

buổi vỡ lòng cô thầy cầm tay giúp tôi viết những chữ cong queo

bạn bè ngày ấy làm sao nhớ hết cái tuổi hồn nhiên

âm vang tiếng đánh vần học bài

tiếng cười rộn ràng lúc ra chơi

cùng tiếng trống trường thì vọng vang trong tôi đến bây giờ

một ngày nơi sân trường trung học…

bao tà áo trắng thướt tha như thiên thần

tôi đã thầm yêu cô gái tên Phượng

cô ấy có nụ cười xinh

đôi mắt cuốn hút vô cùng

bạn bè gọi cô ấy “Phượng mắt nhung”

cô ấy học trên một lớp

giờ đi học tan trường

tôi lẽo đẽo theo cô ấy như kẻ hộ tống trên chiếc xe đạp tuềnh toàng

một hôm tim tôi đứng lặng

cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lùng

lần đó tôi và cô ấy đi ngược chiều xe

tôi gấp gáp quay đầu đuổi theo cô ấy

về tới nhà…

cô ấy mở cửa rào bước vào rồi khép hờ nó

tựa cửa lòng mở chờ tôi…

tôi xuống xe vờ sửa dây sên dính nhớt đầy tay

rồi cô ấy nép bên cửa sổ nhìn tôi cũng là ánh mắt ấy

tôi điếng hồn lần nữa !

con chó nhà hung dữ sủa như đuổi trộm

tôi xấu hổ vô cùng

nhưng rất vui vì nhận được ánh mắt thầm cám ơn cuả cô ấy

đã đưa cô ấy về nhà vào buổi chiều yên nắng

tôi không đạp xe về nhà mọi khi

đôi chân vô hồn đạp lung tung khắp phố phường

tư tương viễn vông về nàng

về nhà mẹ hỏi: sao hôm nay con đi đâu về muộn

tôi trả lời mẹ bằng nụ cười khấp khởi đi nhanh vào phòng….

hồi chưa yêu

tôi là đứa nghịch ngợm

chạy xe đánh vèo đánh võng phá phách mấy chị

chạy từng tóp như đàn cò trắng lạc phố buổi chiều tà

bị mấy chị rủa sả không thương tiếc: cái thằng mắc dịch mắc ôn, đồ quỷ sứ âm binh…

tôi cười nhăn răng chạy như điên về nhà

khi yêu

nhát như con thỏ và ra vẻ chững chạc

năm cô ấy thi đại học

tôi mất thứ gì đó qúy giá mà cả đời không sao có được

tôi cầu nguyện cô ấy thi rớt

mong gặp cô ấy trong niềm yêu thương ngày nào

tôi yêu cô ấy đến đi chùa cầu duyên

ngày Rằm tháng bảy tháng mười…

nghĩ lại ngốc ơi là ngốc !

ánh mắt ai trao mà chẳng dám ngỏ lời

thư bỏ túi mà chẳng dám đưa

cơ hội tiêu tan luyến tiếc một đời

tình yêu bồng bột tuổi hoa niên là thế sao

đơn phương mà đẹp

Cô ấy là bạn học của chị gái tôi ngày ấy.

(4.5.2020al)

Phan Thanh Tâm – Cà Mau