Không thể xóa một buổi chiều trong cơn mưa ngụp lặn khỏi ký ức anh

Cánh đồng lúa vàng trơ gốc rạ vang tiếng ếch nhái gọi nhau

Mưa như trút nỗi hờn căm tự bao giờ lên miền quê khắc khổ

Em vứt bỏ tất cả,

Làng quê uất nghẹn trào dâng trong khóe mắt anh

Thành phố tấp nập gieo phồn hoa trong từng cơn mơ em ao ước,

Bao xa hoa lóe trong sự sung sướng lụa là e mường tượng về một thế giới khác,

Mặc quê hương cố cất tiếng gọi níu kéo, phân trần về một tương lai mờ mịt

Em bỏ ngoài tai thản nhiên giẫm đạp những lời dạy bảo

Cha mẹ ngao ngán

Từng tiếng thở dài rõ rệt màn đêm vang vọng về

Chạm vào nỗi đau anh

Như nhát dao cứa rát vào từng thớ thịt ký ức tuổi thơ,

Không còn nguyên vẹn hình hài kỷ niệm

Mùi rơm thơm không thể giữ em

Khói bếp quê nghèo càng làm em khó thở…

Mùi thị thành chen ngang mũi em

Thơm lừng cạm bẫy

Và mọi thứ không thể vớt vát

Em khước từ ra đi

Chỉ còn hoài niệm

Bám víu hời hợt trong màn đêm

Rơi vãi khoan nhặt xa xa,

Tiếng chó sủa tru dài rõ mồn một

Nghe ngao ngán một phận người bị bỏ quên

Quê hương xa ngái…

HUỲNH SƠN VŨ