Mẹ gánh ta đi qua cuộc đời gian khó, vết bầm chiến tranh hằn lên thơ ấu,
Mẹ gánh ta đi qua giông bão đời mình.
Đi qua cánh đồng hạn hán mùa Xuân của Mẹ.
Mẹ gánh ta đi qua con đường áo cơm lầy lội
Trên đôi vai oằn nặng những tình thương
Gót giày chiến chinh hằn lên tuổi thơ ta khi ta chưa mở mắt.
Mẹ đã gánh ta đi qua mùa loạn lạc, đi qua cơn bão giông trên cuộc đời nhọc nhằn gian khó..
Mẹ cõng ta bươn lên con dốc đời mình, những dấu chân trượt dài trên đá sỏi.
Mẹ gánh ta băng qua cánh đồng hạn hán một đời thương.
Những cơn mưa lòng rớt xuống từng đêm
Mẹ gánh ta đi qua
Nỗi khao khát thời gian đời Mẹ, nhuộm tuổi Xuân bằng màu trắng mây bay.
Ta lớn dần theo nhịp chày mẹ giã gạo đêm khuya, tự tìm cách sống như loài cây chênh vênh bên vách đá.
Mẹ gánh đời ta với hàng hoa kỷ niệm. Băng qua mùa loạn lạc chiến tranh.
Như băng qua vùng sa mạc nóng.
Thầm lặng Một đời mẹ tất tả nuôi con.
Ta lớn lên trong vòng tay mẹ dưỡng
Như cánh chim chiều về ru mỗi hoàng hôn.
P M THOẠI
9/2019